Cục Cưng Có Chiêu


“Tống Đình, có chuyện gì sao?”
Diệp Ân Tuấn mở điện thoại, trực tiếp ấn vào loa ngoài.

Tống Đình thấp giọng nói: “Diệp tổng, chú hai Diệp chạy rồi.”
Khóe miệng của Thẩm Hạ Lam lộ ra nụ cười.

“Ông ta thật sự tưởng mình có thể thoát ra được sao, xem xem ông ta liên lạc với ai rồi cho người khóa chặt cho tôi.”
“Được.”
Đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, Tống Đình tự nhiên nghe, cho dù không cần Diệp Ân Tuấn nói chuyện, anh ta cũng biết bây giờ Diệp Ân Tuấn là nghe theo Thẩm Hạ Lan.

Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn nhìn Thấm Hạ Lan, khẽ mỉm cười nói: “Anh sao đột nhiên cảm thấy anh không quen vợ của anh nữa rồi? Em sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”
“Cũng không phải là đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, chỉ là trước kia đã tích lũy một ít mối quan hệ.”
Thẩm Hạ Lan biết lúc nào mình nên thẳng thắn.

Cô vội ngồi dậy, Diệp Ân Tuấn vội cầm gối để ở sau người của cô để cô có thể thoải mái dựa vào.

Thẩm Hạ Lan kéo tay Diệp Ân Tuấn ngồi ở bên giường, thấp giọng nói: “Thật ra không phải là em muốn lừa anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết.

Hơn nữa em cũng không có nhiều cơ hội, chỉ là một cái nhân tình mà thôi.”
“Rốt cuộc là sao?”
“Chuyện này vẫn phải nói từ Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan khựng lại một chút, bắt đầu nói.

“Minh Triết từ nhỏ đã có hứng thú với máy tính, lúc đó em không có phát hiện ra sở thích này, vẫn là Đường Trình Siêu phát hiện, anh ta nói nếu như đứa trẻ thật sự thích thì mời thầy về dạy nó, dù sao cái này đối với đứa trẻ có chỗ tốt.”
Nói đến đây, Thẩm Hạ Lan mẫn cảm nhận ra sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi tối lại, cô biết người đàn ông này khả năng lại ghen rồi.

“Được rồi, đều là chuyện từ mùa quýt nào rồi, anh còn ghen nữa? Em và con bây giờ không phải là ở bên cạnh anh sao?”
Diệp Ân Tuấn lại có hơi buồn bực nói: “Nhưng anh dù sao đã bỏ lỡ rất nhiều đoạn thời gian của tụi nhỏ, nhưng khoảng thời gian đó đều bị Đường Trình Siêu tham gia vào, vừa nghĩ đến chuyện này thì anh buồn.”
Điểm này Thẩm Hạ Lan không thể nói gì, sự hiểu lầm của năm đó quá sâu, cô thật sự không biết Diệp Ân Tuấn là vô tội, bỏ lỡ mọi thứ của tụi nhỏ, cô cũng rất tiếc nuối.

“Được rồi, chúng ta không phải còn có bảo bối trong bụng sao? Đến lúc đó anh cố gắng tham gia, em bảo đảm không cản anh.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Nghe thầy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn lúc này mới mỉm cười, giống như một đứa trẻ vậy.

Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng: “Anh rốt cuộc có nghe hay không?”
“Nghe nghe nghe, em nói.”
Lần này Diệp Ân Tuấn giống như một đứa trẻ nghe lời ngồi ở đó, nghiêm túc lắng nghe.

Thẩm Hạ Lan tiếp tục nói: “Đường Trình Siêu tìm về cho Minh Triết một người thầy có trình độ rất cao siêu, sau đó bọn em mới biết người đó là một hacker, hơn nữa còn là thành viên của tổ chức 158.”
“Cái gì? Đó chính là nói Đường Trình Siêu quen biết người của tổ chức 158 sap?”
Diệp Ân Tuấn lập tức liên tưởng đến điều này.

Thẩm Hạ Lan khẽ lắc đầu.

“Vậy thì không phải, Đường Trình Siêu không biết thân phận của thầy giáo, người biết thân phận chỉ có một mình Minh Triết.

Bởi vì thiên phú của Minh Triết quá cao, thầy của nó muốn kéo Minh Triết vào tổ chức, dù sao đứa trẻ còn nhỏ như vậy, có thiên phú cao như vậy, ngộ nhỡ bồi dưỡng thành công, đó chính là trụ cột trong tổ chức.

chuyện này Minh Triết chỉ nói với một mình em, lúc đó bởi vì hoàn cảnh tương đối lúng túng, em cũng không muốn chuyện này mà có dây dưa gì với nhà họ Đường, cho nên khi đó làm một ước định với người của tổ chức 158, đó chính là đợi khi Minh Triết 10 tuổi, nếu như nó còn cảm thấy hứng thú, bọn em sẽ bàn đến vấn đề này.

Cho nên bên 158, không phải là quan hệ của em, là quan hệ của Minh Triết.

Trước đó đều luôn không có lợi dụng, là bởi vì cảm thấy không cần thiết.

Huống chỉ bản thân Minh Triết cũng không để trong lòng, ngược lại giống như một đứa trẻ bình thường vui đùa, em cảm thấy khá tốt.

Danh tiếng của thiên tài đương nhiên tốt, nhưng cũng sẽ khiến đứa trẻ mắt đi rất nhiều thú vui, anh thấy sao?”
Thẩm Hạ Lan một hơi nói rõ chuyện của tổ chức 158, Diệp Ân Tuấn lúc này mới gật đầu.

“Thật là khiến anh bắt ngờ, không ngờ con trai của anh sẽ được người của tổ chức 158 xem trọng, đủ nói rõ kỹ thuật máy tính của nó rất siêu việt.”
“Anh đừng vui mừng quá sớm, Minh Triết là muốn đi theo tuyến đường quân đội, nếu như tiến vào 158, cả đời này của nó chỉ có thể làm một hacker, cho nên sau chuyện này thì có băn khoăn.

Có điều bây giờ chúng ta không cần lo lắng gì nữa.

Bởi vì khi anh xảy ra chuyện, Minh Triết nghĩ tới liên lạc với người của tổ chức 158, như vậy, đối với bên trên mà nói là một áp lực.

Dù sao trên quốc tế rất nhiều người đều dựa vào tổ chức 158, cho nên vì nguyên nhân này, bên trên cũng sẽ không đàn áp anh quá, điều này mới cho em một tia cơ hội hòa hoãn.”
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, thây Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm mình, khẽ ho một tiếng, có hơi ngại nói: “Em quen người của tổ chức R cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn như nào? Anh sao không biết phần tử khủng bố ở nước ngoài tùy tiện thì có thể vô tình gặp được chứ?”
Diệp Ân Tuấn vừa nghĩ đến sự tàn nhẫn và không có luật lệ của tổ chức R thì anh có hơi căng thẳng và sợ hãi, không ngợ vợ của anh vậy mà có quan hệ với bọn họ.

Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực nói: “Em thật sự không thân với bọn họ, chỉ là một lần thủ lĩnh của bọn họ bị thương, em ngẫu nhiên cứu được anh ta.

Em cũng không biết anh ta là phần tử khủng bó, chỉ là em năm đó vẽ bản thiết kế, anh ta nhìn thấy, hỏi em có thể thiết kế một chiếc xe cho anh ta không, em đã đáp ứng.

Sau đó khi anh ta trả em thù lao em mới biết anh ta là thủ lĩnh của tổ chức R, có điều đã muộn rồi, bởi vì em đã cứu anh ta, anh ta nói nợ em một mạng, em khi nào cần anh ta thì gọi điện cho anh ta, có điều cơ hội chỉ có một lần.

Dùng rồi giữa hai chúng em hết nợ, sau này không còn nợ nàn gì nhau nữa.

Nhiều năm như vậy luôn thuận buồm xuôi gió, em tự nhiên không có dùng quan hệ này, em thậm chí cũng sắp quên mắt rồi, nếu không phải là anh bị bắt đi, em khả năng cả đời này cũng sẽ không gọi điện cho anh ta.”
Nghe thầy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn rất không biết mùi vị gì.

“Là anh quá vô dụng, anh nên bảo vệ mẹ con em, kết quả lại để mẹ con em lo lắng, có điều em yên tâm đi, cho dù tổ chức R sau này thật sự làm gì với em, anh cũng sẽ khiến em và các con an toàn vô lo.”
Trong lời này của Diệp Ân Tuấn có ý khác, nhưng Thẩm Hạ Lan bây giờ không muốn hỏi, cô đã nói rõ ràng chuyện của mình ra rồi, lúc này mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

“Thật không phải cố tình muốn lừa anh.”
“Anh biết, anh chỉ là kinh ngạc vợ con của anh có bản lĩnh như vậy.

Xem ra anh nếu như không cố gắng thì bị các em vượt xa rồi.”
“Anh đã làm đủ tốt rồi, em cũng chỉ là chiếm chút hào quang của Minh Triết.

Đúng rồi, vụ án của anh bây giờ phải làm sao?”
Đây mới là vấn đề Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất.

Diệp Ân Tuấn tuy đã ra ngoài, nhưng vụ án này chưa có kết thúc, cô kêu chú hai Diệp rút đơn kiện, nhưng chú hai Diệp nếu bây giờ còn có động tĩnh, vậy thì nói rõ ông ta chắc chắn còn có chiêu sau.

Nếu không làm rõ hoàn toàn chuyện này, trên người Diệp Ân Tuấn chung quy vẫn gánh tội danh không có làm, đây là điều Thẩm Hạ Lan không muốn nhìn thấy.

Diệp Ân Tuấn sờ tay của cô, cười rồi nói: “Chuyện này để anh giải quyết là được, em đã làm đủ tốt rồi, bây giờ nói xem dự định của em đi.”
“Em có thể có dự định gì chứ? Cũng là công lao của Minh Triết, nó hack vào hệ thống máy tinh của chú hai Diệp, phát hiện chú hai Diệp có một căn cứ nghiên cứu bí mật, hình như là nghiên cứu tế bào tái tạo và sự thay đổi gen trong cơ thể con người gì gì đó, em cũng không hiểu, cho nên ông ta mấy năm gần đây luôn đặt trọng tâm vào đây.

Minh Triết sau khi tra được vị trí thì nói cho em, em lợi dụng quan hệ với tổ chức R, bảo bọn họ bao vây viện nghiên cứu, lúc này mới ép được chú hai Diệp không thể không rút đơn kiện.

Có điều ông ta chắc không muốn bị em kiểm soát, cho nên mới có chuyện Trương Huy ngã mắt mạng xảy ra.

Em nghĩ ông ra chắc là kêu Diệp Phong nói gì đó với vợ của Trương Huy, khiến cô ta ám sát em, nếu như em chết rồi, vậy thì không ai kiểm soát ông ta, ông ta muốn làm cái gì tự nhiên không có ai có thể ngăn cản.

Có điều vợ của Trương Huy khả năng quá căng thẳng, mà em sau khi vừa tới thì nắm quyền khống chế, lúc này mới đảo ngược tất cả chuyện này.”
Chuyện nguy hiểm như vậy được Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói ra, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thầy đau lòng.

“Em làm rất tốt, so với một người đàn ông như em còn xuất sắc hơn, vợ à, em thật sự không muốn về công ty làm việc sao? Anh làm việc cho em.”
Nói đến đây, Thẩm Hạ Lan bỗng bật cười.

“Anh còn nói? Anh từ khi nào chuyển cổ phần của tập đoàn sang tên em vậy? Anh có biết, nếu anh không cho em 25% cổ phần thì anh chính là cổ đông lớn nhất của công ty, bây giờ em và anh có cổ phần bằng nhau, nói ra cũng không sợ người khác không phục sao?”
“Cái đó có gì chứ, của anh chính là của em, anh chưa có hoàn toàn cho em cổ phần, còn có một vài việc chưa xử lý xong, nếu không em chính là bà chủ của anh, anh kêu anh làm gì thì anh làm nấy, anh bảo anh đi đâu thì anh đi đó.”
“Nói một chút cốt khí cũng không có, anh vẫn là Diệp Ân Tuấn mà em biết không?”
Thẩm Hạ Lan cười vui vẻ nhìn anh.

Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của cô, dịu dàng nói: “Anh có thể là bất kỳ ai, nhưng duy chỉ là Diệp Ân Tuấn của một mình em.

Ở bên em cần cốt khí làm gì chứ, anh chỉ cần em là đủ rồi.”
“Lời nói đường mật, có điều em thích nghe.”
Thẩm Hạ Lan nói rồi thì ngả vào trong lòng Diệp Ân Tuần.

Tuy chỉ chia ra một hai ngày ngắn ngủi, nhưng bởi vì trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Diệp Ân Tuấn vẫn kích động.

Anh bỗng ôm chặt Thẩm Hạ Lan, môi đôi hơi lạnh phủ lên, trao một nụ cười hôn tới mức trời đất mịt mù.

Thẩm Hạ Lan bị dày vò lâu như vậy, có hơi mệt rồi.

Cô dựa vào trong lòng của Diệp Ân Tuần, thấp giọng nói: “Nhà họ Diệp của chúng ta trải qua máy lần thanh trừ, thế nào vẫn có người của chú hai Diệp tồn tại chứ? Diệp Phong lúc đó chết ở dưới hầm của chúng ta, chuyện này anh muốn nói không phải là người của mình làm, em không tin.

Ân Tuần, anh nhất định phải tìm ra người này, nếu không em sợ nhà chúng ta vẫn sẽ không được yên.”
“Anh biết rồi, chuyện này giao cho anh, em đừng quản nữa.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, khẽ khàng ngửi tóc của cô, chỉ là đôi mắt đó vụt qua một tia ánh sáng không rõ ý vị.

Thẩm Hạ Lan khả năng là quá mệt rồi, ngửi mùi hương đặc trưng chỉ có trên người Diệp Ân Tuần, bắt tri bất giác ngủ thiếp đi.

Thầy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn rất đau lòng, anh đặt cô xuống, kéo chăn đắp cho cô, sau đó mới gọi y tá đến chăm sóc, anh một mình đi ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn tối đi, bộ dáng đằng đằng sát khí đó khiến phóng viên xung quanh còn chưa tản đi người nào người nấy vô cùng lo sợ.

Bọn họ biết, Hải Thành sợ là không thái bình rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui