Triệu Ninh bên kia im lặng.
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, thời gian giữa hai người trôi qua, trôi qua từng chút một, lại khiến người ta thấy khó chịu và ngột ngạt.
Diệp Ân Tuấn cũng không cúp điện thoại, giống như đang chờ quyết định cuối cùng của Triệu Ninh.
Chừng mười phút trôi qua, Triệu Ninh mới lại mở miệng.
“Diệp tổng, để tôi tự làm được không?” “Được.”
Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, vẫn hút thuốc, nhưng trong mắt hiện lên một tia đau lòng và lạnh lẽo.
Sau khi Triệu Ninh cúp điện thoại, trong mắt đều là đau lòng.
Anh ta cầm tờ giấy nhặt được trong bệnh viện kia trong tay đọc đi đọc lại, đau lòng đến không thở nổi.
Vì sao là cô ấy? Anh ta tin chắc không phải là Diệp Ân Tuấn vô tình đánh rơi, mà là muốn đưa cho anh ta, chẳng qua là giữ mặt mũi cho anh ta thôi.
Triệu Ninh đỗ xe ở ven đường, rít mạnh mẩy hơi thuốc, sau đó mới cầm điện thoại gọi cho vợ mình-Tử.
“Em đang ở đâu?”
Khi Tử nhận được điện thoại của Triệu Ninh thì hơi sửng sốt.
“Anh bị cảm à? Sao giọng anh hơi khàn?”
“Hút thuốc.”
Triệu Ninh không lừa cô ta.
Lúc này Tử mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh đấy, sao cứ luôn không quan tâm đến sức khỏe của mình vậy? Anh không biết tình trạng của anh bây giờ thế nào sao? Chúng ta đang lên kế hoạch sinh con đấy.”
“Con hả? Em nói em muốn sinh con cho anh hả?”
Khóe miệng Triệu Ninh tràn ra chua xót.
“Đương nhiên rồi, anh nói linh tinh gì đấy, chúng ta kết hôn rồi, em là vợ, em không sinh con cho anh thì sinh cho ai? Anh ngốc hả?”
Tâm trạng của Tử bên kia đang rất vui.
Nếu có thể, Triệu Ninh thật sự hy vọng cô ấy cứ mãi như vậy.
Ánh mắt anh đảo qua mấy cái, cuối cùng nuốt nước bọt nói: “Anh nhớ em thích nhất là bãi biển đúng không?” “Đúng rồi, hôm nay anh làm sao vậy?” Tử hơi nghi ngờ.
Triệu Ninh hít sâu một hơi, nói: “Tìm một người thay ca cho em, em đến bờ biển Đông đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Nói gì thế? Không nói qua điện thoại được à?”
Tử không muốn đi lắm.
“Không được.”
Triệu Ninh nói xong liền cúp điện thoại.
Anh ta nhìn tờ giấy trong tay, trong mắt xẹt qua chút ấm áp.
Diệp Tử!
Đến tận hôm nay anh ta mới biết vợ anh ta họ Diệp.
Cô ta là con gái ruột của chú hai nhà họ Diệp – Diệp Tử.
Cô ta là em họ của Diệp Ân Tuấn – Diệp Tử.
Vì sao thế? Vì sao phải lừa anh ta?
Vì sao?
Hai tay Triệu Ninh bấu chặt lấy vô-lăng.
Anh ta yêu cô ta.
Yêu cô ta thật lòng.
Từ khi ở cô nhi viện cho đến khi được Diệp Ân Tuấn chọn đưa vào nhà họ Diệp, vì cô ta, anh ta có thể phản bội Diệp Ân Tuấn, có thể theo thím Trương làm những chuyện đó, cũng có thể cải tà quy chính vì cô ta, đi theo Diệp Ân Tuấn dốc lòng làm việc.
Nhưng vì sao bây giờ mới cho anh ta biết, tất cả đều là âm mưu của chú hai nhà họ Diệp, mà từ nhỏ bản thân cô ta đã biết mình là ai, nhiệm vụ của mình là gì, từ nhỏ đã biết cô ta phải lợi dụng anh ta thế nào mới có thể thu về lợi ích lớn nhất
Nhìn những chuyện trên tài liệu viết, chúng dường như là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng khi kết hợp lại, có thể thấy rất rõ ý đồ của Tử.
Cô ta vẫn luôn là đôi mắt của chú Diệp, là đôi mắt được cài vào nhà họ Diệp.
Triệu Ninh thấy mình như một thằng ngốc bị cô ta lợi dụng, bây giờ vẫn đang giả nai với anh ta, anh ta không biết mình đang có tâm trạng gì, tóm lại, trái tim anh ta giống như bị thủng một lỗ lớn vậy, máu tươi chảy đầm đìa.
Tử không biết hôm nay Triệu Ninh phát điên cái gì, nhưng vẫn là sắp xếp nhân viên, tự mình lái xe tới bờ biển Đông.
Hôm nay gió biển hơi lớn.
Sau khi xuống xe, cô ta bất giác kéo quần áo, hơi lạnh.
Phía xa, Triệu Ninh đang tựa vào cạnh xe hút thuốc, dưới chân anh ta đã rơi đầy đầu lọc thuốc lá.
Tử vi hơi nhíu mày, nhanh chóng đi qua.
“Anh làm gì đây? Hút nhiều thuốc vậy, anh không muốn sống nữa à?”
Cô ta cướp lấy điếu thuốc trong tay Triệu Ninh ném xuống đất, sau đó giẫm mạnh.
“Triệu Ninh, anh phát điên cái gì thế?” Cô đột ngột kéo cổ áo của Triệu Ninh, nhưng thấy trên mặt Triệu Ninh đầy nước mắt khiến Tử sợ hãi.
Từ khi còn nhỏ ở cô nhi viện, cô ta đã biết Triệu Ninh không phải người thích khóc, dù có khó khăn đến đâu, cô ta cũng chưa từng thấy anh ta khóc thảm thiết như vậy.
Hôm nay làm sao thế?
“Sao, sao anh lại khóc? Không phải em chỉ không cho anh hút thuốc sao? Em cũng muốn tốt cho anh thôi, hơn nữa, chúng ta đang có kế hoạch sinh con, anh hút thuốc thế này không tốt đâu.”
Giọng của Tử vô thức nhỏ lại.
Triệu Ninh ôm cô ta vào lòng, ôm chặt cô ta, như muốn khám cô ta vào máu xương của chính mình, khiến Tử có chút không thở nổi.
“Triệu Ninh, rốt cuộc anh bị sao vậy? Anh làm đau em đấy” Cô ta giãy dụa, lại vẫn không thể giấy ra khỏi cái ôm của Triệu Ninh.
Tim Triệu Ninh như bị dao cứa.
“Diệp Tử, em có yêu anh thật không?”
“Anh nói linh tinh gì đấy? Em đã gả cho anh rồi, em không yêu anh thì yêu ai?”
Tử nở nụ cười bất đắc dĩ.
Triệu Ninh đột nhiên buông cô ta ra, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô ta, ánh mắt giống như hai thanh “Sao vậy?”
“Lúc nãy anh gọi em là Diệp Tử, em trả lời mà không thắc mắc gì.”
Lời của Triệu Ninh đột nhiên khiến sắc mặt Tử tái nhợt như tờ giấy.
“Em, em không có nghe rõ, em tưởng anh gọi em là Tử.
Đúng vậy, lúc nãy anh gọi em là Tử đúng không?” “Đã đến lúc này rồi mà em vẫn lừa anh.” Triệu Ninh thất vọng nhìn Tử, vô cùng đau lòng.
Anh ta thà rằng vừa rồi mình không hỏi như vậy, nhưng sự thật lại giống như một cái tát, cho anh ta một số thật đau.
Tử vội vàng tiến lên, muốn nắm lấy tay Triệu Ninh.
“Triệu Ninh, anh nghe em nói, em không biết anh đang nói gì, có phải có ai nói gì với anh không? Em nói anh nghe, anh đừng nghe người khác chia rẽ, em…” “Em là con gái ruột của chú hai nhà họ Diệp, em là cô cả của nhà họ Diệp, sao phải làm một cô nhi, lớn lên với anh chứ? Em biết không, từ nhỏ đến lớn, em muốn gì anh cũng cho em, anh không có thì cũng sẽ nghĩ cách làm ra cho em, em không muốn để em phải chịu bất kỳ uất ức gì, chẳng lẽ mọi nỗ lực của anh không đáng có được một câu trả lời thật lòng của em sao?”
Triệu Ninh tránh khỏi tay Tử, nhưng sắc mặt rất khó coi.
Tử ngây người.
Cô ta nhìn những giọt nước mắt trên khóe mắt Triệu Ninh, nhìn thấy sự thất vọng và buồn bã trong mắt anh ta, không khỏi cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa.
“Sao anh biết?” “Em cho là em có có thể lừa được Diệp tổng sao? Em biết rõ giới hạn của anh ta là cái gì, tại sao còn muốn động vào? Cái chết dưới tầng hầm của Diệp Phong là em làm đúng không? Chú hai nhà họ Diệp đúng là sinh được một đứa con gái ngoan”
“Không phải, không phải như anh nghĩ đâu, em làm như vậy là có lý do mà.”
Tử không thể nghe nổi Triệu Ninh nói mình như vậy, rất chối tai, rất đau lòng.
“Có lý do à? Đúng rồi, em là con gái của ông ta, ông ta bảo em làm gì mà em không làm? Khi còn nhỏ thím Trương bảo chúng ta phản bội Diệp tổng, cũng là em nói với anh rằng em muốn thử nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Anh đã theo em phản bội Diệp tổng, kết quả thì sao? Anh định đi chết rồi, em lại nói với anh rằng em đi theo mợ, em muốn ở lại nhà họ Diệp, anh vẫn nhu nhược làm theo lời của em.
Trong mắt em, anh là một con chó cực kỳ nghe lời sao? Em bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đó đúng không? Đã vậy, sao em lại không để cho anh giết Diệp Phong? Sao em lại muốn tự làm? Nếu để anh làm, anh sẽ chịu trách nhiệm, sao em lại muốn tự làm? Em làm rồi, sao Diệp tổng có thể tha cho em chứ? Em là em họ của anh ta, em bảo anh ta phải ra tay thế nào?”
Triệu Ninh lại khóc.
Tử nghe Triệu Ninh nói thế, khóe mắt cũng rơi lệ.
“Triệu Ninh, em không thể lựa chọn được cha mẹ, cũng không thể cắt đứt quan hệ cha con với ông ấy, nhưng em có thể bảo vệ anh.
Bởi vì em là con gái của ông ấy, chuyện này nên để em làm.
Vì em là người nhà họ Diệp, Diệp tổng có thể tha cho em, nhưng nếu là anh, người sẽ xong đời thật đấy.”
“Em sai rồi, nếu em không ra tay, không đụng đến giới hạn của Diệp tổng, có lẽ anh ta sẽ bỏ qua cho em, nhưng em còn rõ hơn anh, Diệp tổng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương mợ chủ, ngay cả chính anh ta cũng không được, huống chi là em?”
Lời của Triệu Ninh khiến Tử sửng sốt, sau đó cười khổ.
“Vậy thì sao? Em bại lộ rồi, Diệp tổng bảo anh đến giải quyết em à? Cho nên anh chọn biển cả em thích nhất, định kết liễu em ở đây sao?”
Tử nhìn Triệu Ninh, khóc đến sưng cả mắt.
Thì ra hôm nay đến đây là sinh ly tử biệt.
Triệu Ninh nhìn biển cả đằng xa, nhỏ giọng nói: “Biển cả tốt thật đấy, có thể rửa trôi tất cả tội ác và linh hồn, hai chúng ta là vợ chồng, anh cũng chỉ có thể giúp em được đến đây thôi, may mà chúng ta chưa có con không có trẻ em trong phòng, em đi một mình cũng dễ dàng hơn.”
“Triệu Ninh, đây là mục đích anh hẹn em đến đây sao? Giết em, sau đó đi lấy lòng vợ chồng Diệp Ân Tuấn hả?”.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Tử kêu đến xé lòng.
Triệu Ninh hờ hững nói: “Đây không phải là con đường em chọn cho anh sao? Chẳng phải em đã thề với anh rằng sẽ luôn trung thành với bọn họ sao?” “Được, tốt lắm.
Nếu như em chết có thể khiến anh được nhà họ Diệp trọng dụng, có thể cho anh tương lai tươi sáng, vậy anh cứ giết em đi, có thể chết trong tay anh, em cam tâm tình nguyện.”
Tử hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nước mắt cô ta còn chưa kịp khô, đọng lại trên khóe mi, sáng lấp lánh.
Triệu Ninh giơ ngón tay, nhẹ nhàng hứng lấy một giọt trên đầu ngón tay, xuyên qua ánh mặt trời, anh ta như nhìn thấy bọn họ của trước kia, đơn thuần như vậy, vui vẻ như vậy.
Tại sao phải lớn lên chứ? Cứ mãi là trẻ con tốt biết bao.
Triệu Ninh nắm giọt nước mắt kia trong lòng bàn tay, thở dài một hơi, ôm chặt lấy Tử, nói nhỏ bên tai cô ta: “Tử, anh xin lỗi.” Tiếng xin lỗi này khiến Tử càng cảm thấy khó chịu hơn.
Cô ta muốn đẩy Triệu Ninh ra, rồi lại không nỡ.
Có lẽ đây là lần cuối cùng trong đời được ôm anh ta.
Cô ta thương anh ta.
Chết vì anh ta thì sao chứ?
Tử mặc kệ Triệu Ninh ôm mình, tham lam hít lấy hơi thở thuộc về anh ta, muốn giữ nó mãi mãi trong tâm trí, đưa nó đến Hoàng Tuyền, đến bên cầu Nại Hà, không bao giờ buông tay.
Triệu Ninh nhìn dáng vẻ khảng khải chịu chết của cô ta, đột nhiên ra tay, một dao chém vào cổ cô ta.
Tử nháy mắt ngã xuống.
Triệu Ninh kịp thời đỡ lấy cô ta, anh ta ôm cô ta đi về phía biển lớn, nơi đó có một chiếc ca nô, trên đó còn có quần áo chống lạnh.
“Đưa cô ấy đi! Cả đời này đừng để cô ấy trở về!” Triệu Ninh đặt Tử trên ca nô nói với người lái, ánh mắt mang theo lưu luyến.
“Anh Ninh, chúng tôi đi rồi thì anh phải làm sao? Anh giải thích thế nào với Diệp tổng đây?”.