Trong lòng Thẩm Hạ Lan bất an, sẽ không nhịn được, đã biết rồi, cô phải hỏi cho rõ ràng.
Tiêu Ái thấy cô nôn nóng như vậy, chỉ thở dài một tiếng, không ngăn cản.
Thẩm Hạ Lan đi tới thư phòng, gõ gõ cửa, liền nghe thấy ông cụ Tiêu nói: “Vào.”
Cô đầy cửa vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
Ông cụ Tiêu vừa đặt điện thoại xuống liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, lập tức biết cô muốn hỏi gì.
“Diệp Tri Thu chạy rồi.”
“Cái gì? Sao có thể?”
Thẩm Hạ Lan lập tức cau mày.
Triệu Ninh và cô tốn nhiều công sức như vậy mới bắt được Diệp Tri Thu, lại có người phía cảnh sát trông chừng, sao lại để ông ta chạy mắt chứ?
Tâm trạng ông cụ Tiêu cũng buồn bực giống cô.
Ông thấp giọng nói: “Ông cũng không muốn tin, nhưng chuyện này đúng là thật, ông nghĩ Hoắc Chấn Hiên lúc tới hẳn đã biết rồi, chỉ là nhìn thấy con ở chỗ ông nên không nói, sợ con nôn nóng tức giận.
Ông đã gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn rồi, từ giờ trở đi con liền ở chỗ ông, không được đi đâu cả, cho tới khi bắt được Diệp Tri Thu mới thôi.”
“Không được!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp cự tuyệt, khiến ông cụ Tiêu vô cùng tức giận.
“Ông nói con không nghe đúng không?”
“Ông ngoại, Diệp Tri Thu không chỉ muốn nhắm vào con, thứ anh ta muốn là số liệu gien của nhà họ Diệp.
Lần này Triệu Ninh và Tử đã làm ông ta bị tổn hại, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ.
Con có thể trốn ở chỗ ông, nhưng bọn Tử thì làm sao? Tử bây giờ đang mang thai, ba mẹ của Triệu Ninh cũng vì chuyện của ông nội Diệp Ân Tuấn năm đó mà gặp nạn, nếu họ lại xảy ra chuyện gì, Ân Tuần quay về làm sao đối mặt? Làm sao an lòng?”
Những điều Thẩm Hạ Lan nói ông cụ Tiêu không biết, nhưng dù cô nói vậy, ông cụ Tiêu vẫn không đồng ý để cô đi.
“Ông mặc kệ con nói gì, dù sao con không thể xảy ra chuyện.”
“Ông ngoại! Tử là em gái ruột của Ân Tuần!”
Thẩm Hạ Lan nhìn ông cụ Tiêu có chút gấp gáp.
Ông cụ Tiêu thở dài nói: “Con đó, chính là quá mềm lòng.
Con thành thực ở đây cho ông, ông kêu Dũng dẫn người đi đón họ tới.
Bất kể nói thế nào, con không thể ra ngoài.
Nơi này là đại viện quân khu, ông không tin Diệp Tri Thu to gan như vậy, lại dám đến đây gây chuyện!”
Thẩm Hạ Lan nghe ông cụ Tiêu nói vậy mới yên tâm.
“Cảm ơn ông ngoại! Ông kêu Dũng thuận tiện dẫn cả Nghê Nghê và Diệp Tranh tới.
Lúc con tới đáng ra nên dắt chúng theo.”
“Biết rồi.”
Ông cụ Tiêu bát đắc dĩ lắc đầu.
Thẩm Hạ Lan vội nũng nịu khoác tay ông.
“Ông ngoại tốt nhất.”
“Bớt nịnh nọt cho ông, ông không mắc mưu đâu.”
Mặc dù ông cụ Tiêu nói vậy, nhưng khóe môi vẫn khẽ nhướn lên.
Lúc hai ông cháu ra khỏi thư phòng vừa nói vừa cười, điều này khiến Tiêu Ái đang đợi ở ngoài lập tức thở phào một hơi.
Ba tính tình thế nào, Tiêu Ái biết rõ nhát, tính tình Thẩm Hạ Lan cũng có chấp, cho nên bà mới lo lắng hai người sẽ làm căng, không nghĩ tới lại cười cười nói nói ra ngoài.
“Mẹ, khiến mẹ lo lắng rồi.”
Thẩm Hạ Lan vội đi tới trước mặt bà.
“Không sao, hai người ổn là mẹ ổn.”
Một nhà ba người cười ấm áp.
Theo ý của ông cụ Tiêu, Dũng đón Triệu Ninh, Tử, Nghê Nghê và Diệp Tranh tới.
Lúc này trong nhà liền trở nên náo nhiệt.
Nghê Nghê nhìn ông cụ Tiêu, có chút nghịch ngợm hỏi: “Cụ ơi, con có thể chơi bóng trong nhà không?”
“Không được.”
Thẩm Hạ Lan vội mở miệng.
Nhưng ông cụ Tiêu lại cười ha hả nói: “Được, con muốn chơi gì cũng được, nhưng ở trong sân nhà mình, đừng ra ngoài, biết không?”
“Con biết rồi, cụ tốt nhát.”
Diệp Nghê Nghê nhảy nhót ra ngoài, Dũng đi theo.
Diệp Tranh xem như yên tĩnh, luôn tự mình xem y thuật, lại khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
Vết thương của cậu bé vẫn chưa hồi phục, nhớ tới lời của bác sĩ, cô sợ cậu quá mệt mỏi, thường xuyên nhìn cậu dặn cậu nghỉ ngơi nhiều hơn.
Về phần Triệu Ninh và Tử, sau khi họ đến liền cố gắng làm việc.
Thẩm Hạ Lan biết mình không cản được, dứt khoát để mặc họ.
Thẩm Hạ Lan rảnh rỗi cuối cũng có cơ hội ở cùng Tiêu Ái rồi, nhưng vì Diệp Tri Thu còn chưa sa lưới, họ cũng không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong nhà nói chuyện.
Từ trong miệng Tiêu Ái, cô biết được ba mình là người thế nào, biết được tình yêu giữa họ, biết được rất nhiều chuyện trước đây mình không biết.
Tiêu Ái nói mãi nói mãi liền ngủ mắt.
Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra, cho tới bây giờ Tiêu Ái vẫn yêu ba.
Chỉ là cuộc tình này một người đi quá mệt mỏi.
Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho bà, mới rón rén ra ngoài.
Tử thấy cô ra ngoài, bưng bát canh gà cho cô.
“Chị dâu, uống chút đi, chị cả ngày đều bận rộn.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan nhận canh gà uống vài ngụm, thấy Tử hình như có lời muốn nói, liền hỏi: “Sao vậy? Có việc sao?”
“Chị dâu, nếu không chị để em ra ngoài đi, có lẽ em ra ngoài rồi, Diệp Tri Thu sẽ xuất hiện.
Bây giờ anh ta ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, không dễ nắm quyền chủ động khống chế.
Hơn nữa anh em Diệp tổng còn ở nước ngoài, một khi anh ta liên lạc với nước ngoài, bên phía anh em không phải nguy hiểm rồi sao?”
Nghe Tử nói vậy, trái tim Thẩm Hạ Lan cũng lơ lửng.
Nhưng cô vẫn lắc đầu nói: “Không được, trước khi Ân Tuần quay lại, chị phải bảo vệ cho sự an toàn của các em.
Vào lúc Diệp Tri Thu nguy hiểm nhất, em không cứu anh ta, theo tính cách anh ta, anh ta sẽ không bỏ qua cho em, nếu chị thật sự để em ra ngoài, không thể nghỉ ngờ là đẩy em dê vào miệng cọp, em cảm thấy nửa đời sau của chị có thể yên lòng sao?”
“Nhưng phía anh em…”
“Em không cần lo lắng, chị nghĩ Ân Tuần sẽ có cách, anh ấy đã có thể nhanh chóng dẫn người tới phá bỏ căn cứ nghiên cứu của Diệp Tri Thu, đương nhiên sẽ có cách thoát thân, chúng ta bây giờ chính là tranh thủ đừng trở thành con tin của Diệp Tri Thu, không thể để anh ta dùng chúng ta uy hiếp Ân Tuần là được.
Những chuyện khác em đừng nghĩ nhiều, biết không?”
Thẩm Hạ Lan khẽ vỗ vai Tử.
Tử gật gật đầu.
Cô ấy nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Chị dâu, so với chị, em tự hỗ thẹn không bằng.
Em biết nên làm thế nào, chị yên tâm đi.”
“Được, quay về ngủ đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tử quay về phòng mới cầm điện thoại ra ban công.
Cô cũng lo lắng cho Diệp Ân Tuần.
Cả ngày nay bận rộn, khiến cô không có thời gian gọi điện thoại cho anh, nhưng cô vẫn là có nghỉ hoặc.
Diệp Ân Tuấn đã có thể gọi điện thoại với ông cụ Tiêu, tại sao không trực tiếp nói cho mình biết ở lại nhà ông ngoại chứ?
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan liền bắm gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuần.
Nhưng bên kia không ai nghe máy.
Cô không bỏ cuộc lại gọi lần nữa, lần này ngay cả tín hiệu cũng không có, nói không nằm trong khu vực phục vụ.
Chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi?
Thẩm Hạ Lan lo lắng nghĩ.
Không liên lạc được với Diệp Ân Tuần, cô mãi không ngủ được.
Cô bỗng cảm thấy đêm tối lâu dài như vậy.
Diệp Ân Tuấn nói thêm một ngày nữa thì chuyện bên kia sẽ giải quyết, anh sẽ dẫn ba của Lam Tử Thất quay lại.
Bây giờ đã qua một ngày rồi, trời sáng anh sẽ quay lại sao?
Thẩm Hạ Lan càng nôn nóng lại càng cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Không dễ dàng gì thức tới sáng, Thẩm Hạ Lan hốc mắt thâm quẳng, dù bôi phấn cũng không che được.
Tiêu Ái nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô thì vô cùng đau lòng.
“Không ngủ ngon?”
“Dạ”
Thẩm Hạ Lan biết mình không che giấu được, chỉ đành thừa nhận.
“Con chỉ là có tâm sự, không ngủ được, không sao, hôm nay con sẽ dành thời gian ngủ bù.”
Cô cười ha hả nói.
Tiêu Ái lại đau lòng nói: “Lát nữa ăn cơm xong thì đi ngủ một giấc, trời sụp xuống cũng có mẹ và ông ngoại con chống, không đủ còn có hai chú bên phía ba con.
Hạ Lan, đừng quá lo lắng.
Ân Tuần không phải người bình thường, nó sẽ không có chuyện gì.”
“Con biết.”
Thẩm Hạ Lan vẫn cười nhạt, nhưng Tiêu Ái biết bà không khuyên được cô.
Đứa bé này nhìn thì yếu ớt, trên thực tế mạnh mẽ hơn bắt kỳ ai.
Tử có chút tự trách nói: “Chị dâu, đều trách em không tốt, là em sai, nếu hôm qua em không nói, có lẽ chị sẽ không lo lắng như vậy.”
“Không liên quan tới em.”
Thẩm Hạ Lan nắm tay cô ấy.
Triệu Ninh thấp giọng nói: “Không bằng tôi ra ngoài dụ Diệp Tri Thu ra, anh ta hận tôi nhất, nếu tôi ra ngoài…”
“Đều ngoan ngoãn ở đây cho tôi.
Bên ngoài nhiều cảnh sát như vậy, còn thiếu các người sao? Ngoan ngoãn ở đây, nên làm gì thì làm nấy.
Triệu Ninh, nhiệm vụ chủ yếu của anh chính là bảo vệ Tử và mấy đứa nhỏ, những chuyện khác anh đừng quản.”
Thẩm Hạ Lan thầy mình một đêm không ngủ gây ra ảnh hưởng cho mọi người, bắt giác có chút tự trách.
“Yên tâm đi, lát nữa ăn xong tôi sẽ quay về ngủ bù, sẽ không có việc gì.”
Thấy cô cũng đã nói vậy, những người khác đương nhiên không tiện nói gì nữa.
Ông cụ Tiêu không nói chuyện, trực tiếp đẩy thức ăn trước mặt đến trước mặt cô.
Hai đứa nhỏ còn chưa tỉnh, ông cụ Tiêu cũng không kêu người gọi chúng, nói đợi mấy đứa nhỏ tỉnh rồi tự mình làm chút đồ ăn cho chúng.
Mấy người vì trong lòng có việc nên ăn cơm cực kỳ yên tĩnh.
Ăn xong, Thẩm Hạ Lan vì sợ họ tiếp tục lo lắng, liền lập tức về phòng.
Cô nhìn điện thoại, bên trên không có cuộc gọi nào, tin nhắn hay tin zalo cũng không có.
Cũng chính là nói Diệp Ân Tuấn căn bản không nhìn thấy điện thoại, cũng không nhìn thấy lời nhắn của cô.
Chuyện gì gấp gáp như vậy?
Ngay cả điện thoại cũng không mang theo sao?
Hay là anh thật sự gặp phải chuyện gì rồi, điện thoại không ở bên người?
Thẩm Hạ Lan phát hiện, hễ mình mở cánh cửa tưởng tượng, thì dường như có ma quỷ không ngừng quấn lấy cô, khiến cô càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng bắt an.
Cô trực tiếp vứt điện thoại lên bàn, thở hồn hến.
Cô không dám nói với người khác, bụng cô mơ hồ có chút đau đớn.
Không biết có phải đứa bé cũng lo lắng cho ba nó giống cô không, cho nên mới như vậy.
Thẩm Hạ Lan tìm những thứ an thần đặt bên giường mình.
Cô sờ bụng mình, biết lúc này không thể quá lo nghĩ lao lực, dù sao đứa bé trong bụng còn chưa ổn định.
Thẩm Hạ Lan nằm xuống giường.
Cô rất buồn ngủ, cũng rất mệt, nhưng mắt nhắm lại không có chút buồn ngủ nào.
Trong đầu đều là bóng dáng của Diệp Ân Tuần.
Thẩm Hạ Lan giãy giụa nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ hồ hồ, cô dường như nghe thấy điện thoại vang lên.
Cô phản xạ lấy điện thoại sang, trực tiếp bắm nút nhận nghe.
“Alo, Ân Tuần, sao bây giờ anh mới gọi lại cho em? Anh ở bên đó thế nào rồi?”
Cô phản xạ hỏi, nhưng giọng nói của đối phương lại khiến cô ngồi bật dậy, sắc mặt biến đổi..