Cục Cưng Có Chiêu


“Ba, mẹ?”
Khi Thẩm Hạ Lan nghe thấy giọng nói của ba mẹ mình thì hơi sửng sốt.

Cô nhìn lại điện thoại một lần nữa, xác định là số điện thoại của bọn họ, cô còn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy mẹ Thẩm khóc nói: “Hạ Lan, con nhất định phải nhanh chóng cứu Niệm Niệm đi, van cầu con, nhất định phải nhanh chóng cứu nó ra.”
“Mẹ, mẹ khoan khóc đã, đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Niệm Niệm bị sao?”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, chắc là Thẩm Niệm Niệm đã đắc tội với ai đó, chỉ cần là ở trong Hải Thành, cô vẫn có thể giúp đỡ giải quyết được.

Mẹ Thẩm nghe thầy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy thì càng khóc dữ dội hơn.

“Hạ Lan, có một người tên là Diệp Tri Thu đi thẳng vào nhà, bắt Niệm Niệm đi rồi, cậu ta nói muốn con đi đổi Niệm Niệm, nếu không cậu ta sẽ giết con tin.

Hạ Lan, Diệp Tri Thu này là chú hai của nhà họ Diệp đúng không? Con là con dâu của nhà họ Diệp, hẳn là ông ta sẽ không tổn thương con, van cầu con đi đổi với Niệm Niệm được hay không? Mẹ chỉ có một cô con gái thôi! Mẹ thiếu nó nhiều năm như vậy, lúc này mới tìm được, mẹ không thể không có nó đâu!”
Khi Thẩm Hạ Lan nghe mấy câu này thì đột nhiên ngây ngắn cả người.

“Mẹ, mẹ có biết con bị người khác đâm bị thương không?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan khiến tiếng khóc của mẹ Thẩm dừng lại, sau đó lúng túng nói: “Con không sao chứ?”
Nghe tháy lời của mẹ Thẩm, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi đau lòng.

Tin tức cô bị đâm đã sớm truyền ra, tất cả mọi người đều tới thăm, thế nhưng ba mẹ nuôi của cô thì một lời hỏi thăm cũng không có, bây giờ gọi điện thoại cho cô, thế mà còn là vì Thẩm Niệm Niệm.

Không nói tới vì sao Diệp Tri Thu bắt Thẩm Niệm Niệm, nhưng mà sao bọn họ lại cảm thấy sau khi cô bị thương vì bị đâm còn có thể đi đổi với Thẩm Niệm Niệm chứ?
Chẳng lẽ thật sự con nuôi và con ruột khác nhau đến vậy sao?
Nhưng mà cô cũng là đứa con bọn họ nuôi hơn hai mươi năm mà a, chẳng lẽ những yêu thương trước kia đều là giả sao?
Trái tim của Thẩm Hạ Lan lại bị thương thêm một lần nữa.

Nhưng mà cô vẫn nhàn nhạt nói: “Con bị thương rất nặng, không đứng dậy nổi, con như vậy rồi mà mẹ vẫn muốn con đi đổi với Thẩm Niệm Niệm sao? Hơn nữa, con muốn đính chính lại với mẹ, mặc dù Diệp Tri Thu là chú hai của nhà họ Diệp, nhưng lại ở thế đối lập với Diệp Ân Tuần, thậm chí hận không thể giết chết con.

Con mà đi thì có thể sẽ trực tiếp giết con cho hả giận, vậy mẹ còn muốn con đi đổi cho Thẩm Niệm Niệm không?”
Mẹ Thẩm nghe vậy, lập tức khóc càng thương tâm.

“Vậy phải làm sao bây giờ đây? Niệm Niệm của mẹ phải làm sao chứ? Sao số của tôi lại khổ như vậy chứ? Con gái của tôi!”
Mẹ Thẩm khóc chết đi sống lại, mặc dù bà không còn bắt buộc Thẩm Hạ Lan đi đổi về Thẩm Niệm Niệm, nhưng mà trong câu chữ vẫn giống như một thanh chủy thủ bén nhọn, đâm vào trái tim của Thẩm Hạ Lan khiến cô đau không chịu nỗi.

“Mẹ, ông ta còn nói cái gì không?”
“Chỉ nói những cái này, Hạ Lan, thế lực của ba mẹ ruột của con rất lớn, con xem thử có thể nhờ bọn họ giúp đỡ một chút, hỗ trợ mang Niệm Niệm về có được không? Đời này của mẹ chưa từng cầu xin con chuyện gì, coi như mẹ cầu xin con, có được không?”
Lời nói của mẹ Thẩm khiến Thẩm Hạ Lan như muốn ngạt thở.


Từ khi nào thì mẹ con cô đi đến bước đường này chứ?
“Được, con sẽ cố hết sức.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, mới phát hiện khóe mắt của mình đều là nước mắt.

Cô thật sự rất khó chịu!
Vô cùng khó chịu!
Nếu như Diệp Ân Tuấn ở đây thì tốt rồi.

Bây giờ cô rất cần lồng ngực của Diệp Ân Tuần, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn không thể liên lạc được như cũ.

Thẩm Hạ Lan chưa từ bỏ ý định, bám thêm một lần nữa, vẫn là không ở trong khu vực có sóng.

Không ở trong khu vực có sóng?
Là đang ở trên máy bay?
Hay là ở trên đường trở về?
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ nhớ nhung một người có thể khiến cô nóng ruột nóng gan.

Cuối cùng cô vẫn không ngủ được.

Cô dựa vào bên giường, ôm điện thoại nằm co ro lại, giống một người mẹ bị thương, không để cho người khác biết.

Từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Hạ Lan không biết mình ngồi yên bao lâu rồi, cuối cùng cô cũng có phản ứng.

Cô rất không thích Thẩm Niệm Niệm, nhưng mà người phụ nữ kia lại là huyết mạch, là mạng của ba mẹ nuôi của cô.

Mà mẹ Thẩm cũng đã cầu xin tới chỗ cô, dù cho cô có khổ sở đau lòng đến đâu, nhưng mà cuối cùng cũng không đành lòng để cho ba mẹ nuôi khổ sở, cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Chắn Đình.

“Chú nhỏ, Diệp Tri Thu bắt Thẩm Niệm Niệm đi rồi, chú xem thử có thể có được tin tức về bọn họ hay không?”
“Thẩm Niệm Niệm? Được, chú giúp cháu điều tra một chút.

Hạ Lan, bây giờ thân thể của cháu đặc biệt, đừng tuỳ tiện ra ngoài, chuyện này giao cho chú là được, để chú xử lý.”
“Cảm ơn chú nhỏ.”
Nhờ có Hoắc Chắn Đình, trái tim nguội lạnh của Thẩm Hạ Lan mới ấm lên một chút.

Không bao lâu sau khi Thẩm Hạ Lan bỏ điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên một lần nữa.


Cô nhìn thoáng qua, là số của Diệp Ân Tuần.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bám nghe.

“Ân Tuần, anh đang ở đâu?”
“Vừa tới sân bay của Hải Thành, lúc em gọi điện thoại anh đang ở trên máy bay, trước đó thì điện thoại hết pin, Hạ Lan, tạm thời anh vẫn chưa thể trở về, anh muốn đi đến quân đội và cục cảnh sát một chuyến.”
Diệp Ân Tuấn nói hành tung của mình cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nghe thầy anh không sao, tâm trạng mới ổn định lại, thấy anh có chuyện quan trọng cần phải làm, cô vội vàng nói: “Anh cứ làm chuyện của anh đi, không cần phải để ý đến em đâu.”
“Sao anh có thể không để ý đếm em được chứ? Bây giờ em đang ở đại viện của quân đội đúng không?
Diệp Tri Thu chạy rồi, chuyện này anh đã biết, căn cứ nghiên cứu của cháu ta cũng đã bị chúng ta phá rồi, cho nên bây giờ Diệp Tri Thu chính là một con chó dại, cho dù cháu ta nói cái gỉ, em cũng không thể ra khỏi cửa, biết chưa?”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn vô cùng sốt ruột, có thể nhìn ra được là anh đang rất sợ Thẩm Hạ Lan ra ngoài bị Diệp Tri Thu cưỡng ép gì đó.

Thẩm Hạ Lan không dám nói cho anh biết chuyện Diệp Tri Thu bắt Thẩm Niệm Niệm, mà mẹ Thẩm lại muốn cô đi đổi Thẩm Niệm Niệm về, cô dịu dàng nói: “Được, em nghe anh.”
“Chờ anh trở về.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại thì dẫn theo người đi đến quân đội.

Thẩm Hạ Lan nhìn số điện thoại trên điện thoại di động, trong lòng có chút phức tạp.

Cho dù là Thẩm Niệm Niệm, lấy tính cách của Diệp Tri Thu, Thẩm Niệm Niệm chắc chắn sẽ chết.

Cô bực bội nắm tóc của mình, đột nhiên nhớ tới Diệp Minh Triết, có lẽ lúc này chỉ có con trai có thể giúp mình.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đây thì liền mở máy tính ra, trực tiếp liên lạc với Diệp Minh Triết.

“Minh Triết, mẹ cần con giúp.”
“Là chuyện của Thẩm Niệm Niệm sao?”
Diệp Minh Triết nhanh chóng định thần lại.

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, nhưng vẫn định thần lại rất nhanh.

“Mẹ, Thẩm Niệm Niệm sẽ không sao đâu, mẹ không cần phải để ý đến cô ta.”
“Là sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực.


Diệp Minh Triết gửi một phần báo cáo tới.

“Mẹ nhìn kỹ phần báo cáo này một chút, vừa rồi chú nhỏ để cho con hỗ trợ tìm kiếm chỗ của Diệp Tri Thu, sau đó con biết được ý của bà ngoại.

Mẹ, bà ngoại làm như vậy, mẹ rất khó chịu đúng không? Mẹ đừng để ý, chuyện này giao cho chú nhỏ là được.

Bây giờ thân thể của mẹ cần nghỉ ngơi thật tốt, con nghe nói lão Diệp trở về rồi, đang đi đến quân đội bên này, có thể là có chuyện quan trọng.

Mẹ, mẹ chỉ đợi đến khi lão Diệp trở về là được rồi, những chuyện khác không cần mẹ quan tâm, thực sự không được thì mẹ tắt điện thoại đi, như thế thì thế giới sẽ yên tĩnh rồi.”
Diệp Minh Triết nói một hơi nhiều lời như vậy, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, không nghĩ tới tin tức của con trai mình còn nhiều hơn tin tức của mình nữa.

“Được.”
Thẩm Hạ Lan nhận tài liệu mà Diệp Minh Triết gửi tới, mở ra xem, lông mày lập tức nhíu lại.

Thẩm Niệm Niệm là cô nhi, không sai, nhưng mà cô ta từng được Diệp Tri Thu giúp đỡ.

Lần này trở về nhận thân cũng là ý của Diệp Tri Thu.

Cho nên nói Thẩm Niệm Niệm là người của Diệp Tri Thu à?
Thẩm Hạ Lan để điện thoại di động xuống, trong lòng nặng trĩu.

Diệp Tri Thu thật là nhọc lòng với danh sách dữ liệu kia, chỉ cần là người nào có thể nằm vùng đều không buông tha.

Chuyện này ba mẹ nhà họ Thẩm có biết hay không?
Thẩm Hạ Lan thật sự không biết được.

Cô muốn hỏi ba mẹ nhà họ Thẩm một chút, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống được.

Cho dù ba mẹ nhà họ Thẩm có biết hay không, vì con của mình mà đẩy cô ra, có lẽ bọn họ cảm thấy.

chuyện này không có gì đáng trách cả, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại không chịu được.

Cô tắt điện thoại di động đi.

Lúc này cô cần yên tĩnh một chút.

Lúc Tiêu Ái gõ cửa tiền vào, Thẩm Hạ Lan đang đi chân trần, đứng nhìn ra ngoài cửa, thần sắc có chút hoảng hốt.

Bà ta vội vàng cầm một cái áo khoác khoác lên vai của Thẩm Hạ Lan.

“Sao con không mang dép vậy? Bây giờ con là phụ nữ có thai, không chịu lạnh được đâu.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện trong phòng có thêm người.


Cô nghe lời, mang dép lê vào, sau đó nở nụ cười, kéo Tiêu Ái ngồi xuống.

“Mẹ, mẹ nói con người của con có lạnh máu hay không?”
“Nghĩa là sao?”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Ái nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói mình như vậy.

Thẩm Hạ Lan nói hết chuyện của ba mẹ nhà họ Thẩm ra.

Tiêu Ái có chút tức giận.

“Chuyện này là sao? Mẹ biết bọn họ dưỡng dục con, có ơn với con, nhưng mà cũng không thể đẩy con ra chịu chết được chứ! Không được, mẹ phải tìm bọn họ nói chuyện.”
Tiêu Ái tức không chịu được, nói xong đã muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.

“Mẹ, đừng đi, có đi cũng sẽ ôm thêm cục tức về nhà mà thôi, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ.

Minh Triết giử cho con một phần tài liệu, nói Thẩm Niệm Niệm là người của Diệp Tri Thu, cho nên Diệp Tri Thu sẽ không làm gì cô ta cả.

Ân Tuần cũng quay về rồi, con tin hai ba con bọn họ liên thủ, rất nhanh sẽ có thể tìm thầy Diệp Tri Thu, đến lúc đó tự nhiên Thẩm Niệm Niệm sẽ về nhà.

Minh Triết kêu con tắt máy, đừng quan tâm những chuyện này nữa, con cũng quyết định làm như vậy.”
Thẩm Hạ Lan nói, giơ cái điện thoại đã tắt máy trong tay, bất đắc dĩ cười cười.

Nhưng mà Tiêu Ái nhìn ra được, trong nụ cười tươi của Thẩm Hạ Lan có chứa một chút thương tâm cùng đắng chát.

“Thật xin lỗi, đều là mẹ sai, nếu như năm đó không phải do mẹ, bây giờ con cũng không rơi vào tình huống khó xử như bây giờ.”
“Đều đã qua rồi, không phải bây giờ chúng ta rất tốt sao? Nếu như mẹ thật sự áy náy thì cố gắng sống cho tốt đi, nhìn đứa cháu ngoại này được sinh ra, giúp đỡ con chăm sóc đứa cháu này.”
Thẩm Hạ Lan nói những lời này đều quá tốt đẹp, để cho Tiêu Ái có mục tiêu hướng tới.

“Mẹ sẽ cố gắng hết sức.”
“Ừm!”
Thẩm Hạ Lan ôm lấy Tiêu Ái, cảm nhận tình thương của mẹ, thấp giọng nói: “Mẹ, con mệt rồi, muốn ngủ một giấc, cho dù là ai cũng đừng để bọn họ quấy rầy con, có được không?”
“Được.

Mẹ ở bên cạnh con, ở bên con.”
Tiêu Ái ngồi ở bên giường, nhìn Thẩm Hạ Lan lên giường nằm xuống, sau đó không bao lâu thì truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Bà ta nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên cảm thấy mình nên vì con gái của mình mà làm một chút gì đó.

Thẩm Hạ Lan đã lớn đến như vậy mà bà ta chưa từng vì cô làm cái gì, bây giờ bà ta sắp phải chết, nếu không làm nữa thì chẳng phải không còn kịp nữa sao?
Nghĩ như vậy, Tiêu Ái đứng dậy cầm điện thoại lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận