“Tử Thất, cậu như vậy khiến tớ rất đau lòng cậu biết không?”
“Tớ cũng không muốn trở nên như vậy, nhưng Hạ Lan, tớ không có cách nào, tớ cần tiền, ba tớ bây giờ không kéo dài được nữa, em trai tớ cũng không biết sẽ thế nào, tớ bây giờ căn bản không có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác, nếu cậu thật sự xem tớ là bạn, cậu cho tớ mượn chút tiền được không?”
“Bao nhiêu?” Thẩm Hạ Lan biết, mình có nói nhiều cũng không thay đổi được gì nữa.
Lam Tử Thất khựng lại một lát, thấp giọng nói: “Hai mươi bốn tỷ” “Được, tớ cho cậu, cậu đi lấy tiền với tớ, tớ sắp xếp bệnh viện phẫu thuật, chân của Lam Dũng cũng
không thể trễ nãi, tớ đã liên lạc công việc cho cậu ấy rồi, ngoài ra còn phải mời nhân viên chăm sóc, một
mình cậu quá mệt mỏi, không quan tâm được hai người bệnh”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan sắp xếp như vậy, Lam Tử Thất không phản đối.
“Đều nghe cậu.”
“Vậy thì đi theo tớ” Thẩm Hạ Lan dẫn Lam Tử Thất và bác Lam lên xe, bản thân cũng lên xe.
Phi khởi động xe xong, Thẩm Hạ Lan bỗng nhớ tới gì đó, cô nhìn Lam Tử Thất, thấp giọng nói: “Cậu và Tổng Đình có chuyện gì?”
“Chia tay rồi”
Lam Tử Thất nói vô cùng bình tĩnh, không bị thương cũng không vui mừng, cũng nhìn không ra hỉ nộ gì, lại khiến Thẩm Hạ Lan có chút ngoài ý muốn.
“Tại sao?”
“Tớ bây giờ không xứng với anh ấy, cũng không muốn liên lụy anh ấy, chia tay là tốt nhất”
Lam Tử Thất hướng mặt ra bên ngoài, tay nắm chặt tay vịn cửa xe.
Thẩm Hạ Lan có chút không nhẫn tâm, thật sự không biết mình có nên nói tin tức Tống Đình xảy ra tại nạn cho cô ấy biết không.
Thẩm Hạ Lan rối rắm rất lâu, lâu đến mức bản thân không biết có còn muốn mở miệng hay không đã đến bệnh viện.
Lam Tử Thất xuống xe trước, đỡ bác Lam, Thẩm Hạ Lan theo xuống sau.
Đoàn người đi vào phòng làm việc của bác sĩ, sau khi nói rõ tình hình của bác Lam, Thẩm Hạ Lan lại sắp xếp thủ tục nằm việc.
Sau khi làm xong hết tất cả mọi việc, Lam Tử Thất nhìn qua đồng hồ, thấp giọng nói: “Tớ còn có chút việc phải xử lý, phải đi trước một bước, tớ đã thuê hộ lý rồi, lát nữa sẽ đến.
Quay về tớ sẽ viết cho cậu một tờ giấy nợ, cậu đừng từ chối.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
Lam Tử Thất là người mạnh mẽ, nếu đã là như vậy, cô cũng không cần thể hiện ra mình vĩ đại đến mức nào.
Thấy Thẩm Hạ Lan gật đầu, Lam Tử Thất cười khổ nói một tiếng: “Cậu không hỏi tớ đi vào đó làm cái gì?”
“Tớ tin tưởng cậu quyết định bất kỳ cái gì cũng đã suy tính kỹ càng, cậu không phải là người xúc động, cậu có suy nghĩ của mình, cậu cũng biết mình muốn gì, cần gì, làm bạn bè, tớ có thể làm là lúc cậu cần giúp đỡ một tay, lúc cậu cần ủng hộ thì đứng đằng sau ủng hộ cậu là được rồi, những chuyện khác tớ không hỏi,
cũng không nhiều lời.
Nhưng mà cậu nhất định phải chăm sóc kỹ chính mình, dù lúc nào tớ cũng là hậu thuẫn của cậu”
Thẩm Hạ Lan cầm tay Lam Tử Thất nói.
Con người Lam Tử Thất có chút ướt át.
“Cảm ơn cậu, Hạ Lan, tớ biết rõ, thời gian cậu bị Diệp Tri Thu giam lỏng không dễ chịu, tớ cũng biết tình hình sức khỏe của cậu bây giờ, cậu yêu tâm đi, tớ sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.
Cậu cũng vậy, chăm sóc cho bản thân thật tốt, gần này tớ có khả năng có thể không thể đến bên này giúp cậu được rồi.”
“Không cần, cậu cứ bận việc của cậu là được rồi.
Giữa chúng ta không cần những thứ này” Lam Tử Thất gật nhẹ đầu, sau khi nói mấy câu với bác Lam rồi rời đi.
Cho đến khi cô ấy rời khỏi bệnh viện, Thẩm Hạ Lan cũng không nói chuyện Tống Đình xảy ra tai nạn giao thông với cô ấy.
Nhìn bóng lưng gầy yếu của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan không khỏi thở dài một tiếng.
Sau khi cô sắp xếp xong cho bác Lam, lúc này mới đến phòng bệnh của Tổng Đình.
“Sao rồi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan đến, lại nhìn về đằng sau cô một chút, thấp giọng nói: “Đã đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, vẫn còn chưa tỉnh lại, em không tìm được Lam Tử Thất?”
“Tìm được rồi, nhưng mà không nói với cô ấy”.
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Tử Thất bây giờ cũng không dễ dàng, Lam Dũng không thể tự sinh hoạt được, bác Lam lại là cái dạng kia, nếu như bây giờ lại nói cho cô ấy biết Tổng Đình như vậy, anh bảo cô ấy phải làm sao bây giờ? Bây giờ cô ấy đã bị áp lực đè đến mức không đứng lên nổi rồi, nếu như nói với cô ấy chuyện Tổng Đình, em sợ sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập cô ấy”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày, có chút muốn nói lại thôi.
“Làm sao thế? Anh có phải là cảm thấy em làm như vậy không tốt phải không?” “Không phải”
Diệp Ân Tuấn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tống Đình có thể sẽ hôn mê bất tỉnh, thở thành người sống thực vật”
“Cái gì?” Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngẩn người.
“Sao có thể nghiêm trọng như vậy? Tai nạn giao thông của anh ấy là thế nào? Bị người khác đâm hay là tự đâm?”
“Lái xe gây chuyện chạy thoát, bên kia không có camera giám sát, anh vốn là cho rằng Tống Đình uống rượu không tỉnh táo, nhưng mà cảnh sát đến kiểm tra máu của cậu ấy, không có nồng độ rượu, nói cách khác Tổng Đình là lái xe trong trạng thái tỉnh táo.
Bây giờ cụ thể xảy ra tai nạn thế nào, cũng không có cách nào phán đoán”.