Cục Cưng Có Chiêu


Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Niệm Niệm, sự chấp nhát và kiên định đó làm ba Thẩm hơi chững lại một chút.

“Được rồi, chuyện cũng đã qua rồi, cũng không có chuyện gì lớn, Diệp Ân Tuần cũng không phải muốn đuổi chúng ta đi, là tự chúng ta cảm tháy ở lại chỗ này ngột ngạt, muốn ra ngoài đi dạo.”
“Ngột ngạt? Ba, ai làm ba ngột ngạt? Con sao? Hay là Ân Tuần?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái từ này quá từ rồi.

Ngột ngạt?
Diệp Ân Tuần chính là người xem bọn họ như ba mẹ ruột mà hiếu thuận, sao đến chỗ bọn họ lại thành ngột ngạt?
“Hạ Lan, con cũng đừng hỏi nữa, ba con cũng đã nói tất cả rồi, chúng ta đi là được.

Bây giờ Niệm Niêm quay lại rồi, chúng ta ở với con cũng có chút không được tự nhiên, hôm nay con cũng có nhà mẹ đẻ của mình, cuộc sống cũng không tệ, mẹ và ba con cũng không lo lắng, thời gian sau này đền bù tổn thát, quãng đời còn lại không nhiều lắm, chúng ta thiếu Niệm Niệm rất nhiều thứ, cho nên chúng ta muốn đưa Niệm Niệm ra ngoài dạo chơi, xem như là đền bù tổn thất.

Con cũng đừng hỏi nữa.”
Cuối cùng mẹ Thẩm cũng mở miệng, nhưng là lời nói lại làm cho Thẩm Hạ Lan lạnh lòng.

“Hai người đây là định không cần con nữa đúng không?”
Cô đột nhiên có một loại cảm giác bị người vứt bỏ.

Mặc dù Tiêu Ái là mẹ ruột của cô, nhưng mà nhiều năm như vậy con vẫn luôn cho rằng mình là con nhà họ Thẩm, hơn nữa, bọn họ cũng rất tốt với mình, ai cũng không ngờ sau khi thân thề bị vạch trần ra, người nhà vốn thân thiết nhát lại trở thành như vậy.

Mà cô càng giống như là một miếng giẻ lau bị người tùy ý vứt đi.

Cảm giác này thật sự rất tệ, làm cô tan nát lòng dạ.

Mẹ Thẩm không dám nhìn vào ánh mắt của cô, cắn môi dưới nói: “Đúng, chúng tôi không cần cô nữa.

Nhiều năm như vậy, nếu như chúng tôi sớm biết cô không phải là con gái ruột, chúng tôi cũng sẽ không tận tâm tận lực như vậy.

Thế mà con gái ruột của chúng tôi lại thật sự mắt đi, chúng tôi cũng đã biết rõ, nhưng mà bây giờ chúng tôi có con gái ruột của mình, nhưng bởi vì bồi dưỡng cô, hao phí tâm huyết và tài lực cả đời bồi dưỡng cô, hôm nay muốn làm chút gì đó cho con gái ruột của mình cũng không làm được.

Vốn là muốn để cô dẫn dắt Niệm Niệm một chút, nhưng mà mỗi lần cô đều lấy lý do từ chối, không muốn giúp Niệm Niệm.

Cô bây giờ là người chức cao vọng trọng, là đệ nhất phu nhân của Hải thành, chúng tôi không trêu vào nổi, chúng tôi còn trốn không thoát sao? Nếu như cô thật sự nhớ chúng tôi đã từng tốt với cô, cô sẽ không mặc kệ Niệm Niệm sống chết, càng sẽ không nhìn thấy Niệm Niệm giãy dụa ở tầng chót mà như có mắt không tròng.

Thậm chí ngay trẻ mồ côi như Lam Tử Thất vậy cô cũng có thể hào phóng giúp đỡ, cô lại thế nào với Niệm Niệm, cô không phụ lòng chúng tôi sao? Bây giờ lại chạy đến trước mặt chúng tôi chất vấn chúng tôi có cần cô nữa không, Thẩm Hạ Lan, không phải là cô không quan tâm chúng tôi trước sao?”
Thẩm Hạ Lan quả thật không thể tin được những lời này từ trong miệng mẹ Thẩm ra.

Mẹ Thẩm đã từng thương mình, nửa đêm phát sốt cũng muốn ở bên cạnh cô đi đâu rồi?
Chẳng lẽ con ruột và không phải con ruột khác biệt lớn vậy sao?
Cô mặc kệ Thẩm Niệm Niệm lúc nào chứ? Mặc dù không thích diễn xuất của Thẩm Niệm Niệm, cũng vẫn là đang tính toán cho cô ta, trừ không đồng ý trao đổi Thẩm Niệm Niệm với Diệp Tri Thu, cô còn làm sai chuyện gì chứ?
Thẩm Hạ Lan đau lòng, lại mẫn cảm phát hiện, có lẽ chính là mình không có trao đổi Thẩm Niệm Niệm với Diệp Tri Thu mới làm ba mẹ Thẩm tức giận như vậy.

Cô đột nhiên cảm thấy tình cảnh này lại buồn cười như vậy, châm chọc như vậy, tổn thương như vậy.

“Tôi không cần các người? Mẹ, mẹ nói lời này mà không cảm thấy đỏ mặt hả?”
Thẩm Hạ Lan nhìn mẹ Thẩm, đột nhiên lại cảm thấy không biết từ lúc nào mà người phụ nữ này lại trở nên vô cùng xa lạ như thế, cô không khỏi nhớ đến Tiêu Ái.

Chẳng lẽ là quan hệ máu mủ thật sự có thể thay đổi mọi thứ à?
Bởi vì tình thân huyết thống, cho nên mới có thể nỗ lực hết mình, một khi biết không phải là con do mình sinh ra, thế là thái độ lại thay đổi nhanh chóng như thế?
Chẳng lẽ đây chính là tình người?
Thẩm Hạ Lan không hiểu, nhưng mà có thể cảm nhận được nỗi đau khổ vô tận.

Đương nhiên mẹ Thẩm không có cách nào nhìn thẳng vào mắt của Thẩm Hạ Lan, bà ta trực tiếp không nói chuyện.

Trong căn phòng im lặng, trong phút chốc im lặng đến nỗi có thể nghe thấy được tiếng tim đập của mọi người.

Thẩm Hạ Lan cười khổ một tiếng, sau đó không nói gì mà đi ra khỏi phòng bệnh.

Vào khoảnh khắc mà bọn họ tìm thầy Thẩm Niệm Niệm, bọn họ đã không cần cô nữa rồi, cô còn có thể hy vọng xa vời cái gì nữa đây?
Thấy Thẩm Hạ Lan đi rồi, mẹ Thẩm và ba Thẩm mới thở dài một hơi, ánh mắt của Thẩm Niệm Niệm như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, nhưng không nói gì.

Thẩm Hạ Lan đã đi rất xa rồi, đột nhiên lại nhớ đến căn nhà hiện tại của bọn họ vẫn chưa bán, nếu như muốn rời khỏi thì không biết có đủ tiền hay không, nhưng mà dù sao thì hai người đó cũng đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, cứ coi như đây là lời từ biệt cuối cùng.

Cô lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong túi ra, lại quay trở về phòng bệnh, chỉ là chưa đi vào thì đã nghe thấy âm thanh của mẹ Thẩm truyền đến từ bên trong.

“Chúng ta đối xử với Hạ Lan như thế này có phải là có hơi quá đáng rồi không, dù sao thì, dù sao thì con bé cũng là đứa nhỏ do chúng ta nuôi lớn, nếu như thái độ của chúng ta mềm mỏng một chút, có lẽ là Hạ Lan sẽ niệm tình và giúp cho Niệm Niệm.”
“Nếu như cô ta muốn giúp thì đã sớm giúp con rồi, sẽ không chờ đến bây giờ đâu.

Mẹ, mẹ đừng có ngây thơ nữa, cô ta là bạch nhãn lang, mẹ suy nghĩ kỹ một chút đi, sau khi cô ta nhận mẹ ruột của mình rồi thì cô ta có quan tâm đến hai người không hả? Cuộc sống của hai người khó khăn, cô ta có từng giúp đỡ không, cô ta không làm cái gì hết! Cô ta tự mình đi làm người giàu, trong mắt của cô ta, mẹ với ba là cái gì chứ?”
Thẩm Niệm Niệm lạnh lùng nói.

“Hạ Lan cũng có nỗi khổ của Hạ Lan, con bé sống ở nhà họ Diệp cũng không phải giống như con tưởng tượng đâu.”
Ba Thẩm nói.

“Ba à, ba có ý gì chứ, đều đến lúc này rồi, có phải là ba còn cảm thấy cô ta rất tốt không? Vậy thì hai người tìm con trở về làm cái gì, chỉ là chuyện lần trước đi học piano con cũng không tin là Thẩm Hạ Lan không động tay động chân ở phía sau, nếu không thì thầy Tào Tư đã nói là chúng ta về nhà chờ tin tức, ba cũng đã nói ý của thầy Tào Tư là kêu con trở về chuẩn bị, nhưng mà sao đây chứ? Sau đó Tào Tư liền nói là con không phù hợp với điều kiện, lúc đó chỉ có một mình Thẩm Hạ Lan gặp chúng ta ở tòa cao ốc mà thôi, hai người nói xem cô ta không đi tìm Tào Tư thì có thể tìm ai được chứ? Bề ngoài thì giả vờ như là đang giúp đỡ con, nhưng mà sau lưng lại âm thầm dở thủ đoạn, người phụ nữ như vậy mà sao ba với mẹ vẫn còn chưa chịu nhìn rõ.

Cô ta không hi vọng con được sống tốt, không hi vọng hai người nhờ cậy vào con, cô ta muốn hai người vẫn luôn phụ thuộc vào cô ta, để cô ta trở thành chúa tế của hai người.”
Lời nói của Thẩm Niệm Niệm làm Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút.

Tào Tư không cần Thẩm Niệm Niệm hả?
Nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến cô?
Cô đến đó cũng là chỉ vì muốn nói chuyện với Diệp Tri Thu, tại sao chuyện thành ra như vậy mà lại đồ lên trên người cô?
Đúng là tội danh gì cũng đều có thể thành lập mà.

Thẩm Hạ Lan quyết định không vội vàng đi vào, ngược lại đứng dựa ở bên tường quang minh chính đại nghe lén.

Ba Thẩm nghe thấy Thẩm Niệm Niệm nói như vậy thì cũng không nói nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui