Thẩm Hạ Lan cảm thầy mình thật sự quá buồn cười.
Cô cười lên hai tiếng, nói với ba mẹ nhà họ Thẩm: “Ông Thẩm, bà Thẩm, nếu như hai người đã nghĩ như vậy, hôm nay lấy tiền mà chồng của tôi đưa, vậy thì giữa chúng ta cứ xem nhau như là người xa lạ, tôi nghe nói các người đang bán nhà ở công ty môi giới có đúng không? Tôi xin lỗi, căn nhà đó tôi nhớ được hình như là của tôi, năm năm trước lúc tôi rời khỏi Hải Thành, bởi vì cuộc sống của các người túng quẫn mà đã thế chấp căn nhà cho ngân hàng, lúc đó không thể trả tiền ngân hàng nên đã đấu giá nó, là Diệp Ân Tuấn đã mua căn nhà đó, đồng thời còn sang tên căn nhà đó cho tôi, chuyện này tôi nói không sai đó chứ?”
Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong, Thẩm Niệm Niệm lập tức trở nên gắp gáp.
“Ăn nói hàm hồ, mẹ, cái này không phải là sự thật có đúng không?”
Cô ta nhìn ba mẹ nhà họ Thẩm.
Ba mẹ nhà họ Thẩm lập tức nhíu mày.
“Lúc đó chúng tôi vẫn là ba mẹ của cô, cho dù Diệp Ân Tuấn có mua căn nhà đó, lúc đó cũng nói đó là cho chúng tôi dưỡng lão, lời nói này không thể không tính.”
Lời nói của mẹ Thẩm làm Thẩm Hạ Lan cười lạnh.
“Nói cho các người dưỡng lão là cho các người ở đó, nhưng mà các người không có quyền lợi bán nó đi, hiện tại các người muốn bán nhà của tôi, còn cầm ba mươi tỷ để cắt đứt mối quan hệ tình cảm của chúng ta.
Xin hỏi là tôi dựa vào cái gì mà phải để các người đem nhà của tôi đi bán?”
Câu hỏi này làm cho ba Thẩm mẹ Thẩm không biết nên nói cái gì.
“Thẩm Hạ Lan, cô đã có tiền như vậy, thế mà cô còn tranh giành một căn nhà với chúng tôi?”
Lời nói của Thẩm Niệm Niệm làm Thẩm Hạ Lan trực tiếp cười thành tiếng.
“Tôi có tiền là chuyện của tôi, xin hỏi có liên quan gì đến cô?”
“Cô!”
Thẩm Niệm Niệm tức giận muốn đánh người, nhưng mà nghĩ đến thân thủ của Thẩm Hạ Lan, cô ta lại có chút do dự.
“Ba mẹ, hai người nhìn đi, các người có quản hay không hả? Thẩm Hạ Lan bắt nạt con như vậy hai người cứ đứng nhìn như thế thôi à?”
Lam Tử Thất cảm thấy gia đình này thật sự quá buồn cười.
“Vừa muốn có tiền cho Thẩm Niệm Niệm, vừa muốn Thẩm Hạ Lan nhớ kỹ tình cảm nuôi dưỡng của các người, nhưng mà lại làm tổn thương Thẩm Hạ Lan hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là các người dùng gương mặt già nua ấy để làm những chuyện như vậy bằng cách nào thế?”
Lời nói của Lam Tử Thất như đánh một cái tát lên trên mặt của ba mẹ nhà họ Thẩm.
Gương mặt của ba Thẩm kiềm chế không chịu được rồi.
“Đi thôi.”
Ông ta kéo Thẩm Niệm Niệm và mẹ Thẩm đi khỏi đó.
Thẩm Niệm Niệm lại hất tay của ông ta ra, nhìn Lam Tử Thắt rồi trực tiếp đưa tay ra.
“Tiền đâu, cô lấy số tiền ba trăm triệu mà cô đã nợ nhà họ Thẩm ra đây.”
Cho dù đã đến nước này mà Thẩm Niệm Niệm vẫn còn nhớ tiền học phí mà năm đó Thẩm Hạ Lan đã giúp đỡ Lam Tử Thất.
Nếu như trước đây, sao Lam Tử Thất có thể chịu oan ức như vậy?
Thẩm Hạ Lan muốn đưa tiền lại bị Lam Tử Thất ngăn cản lại.
“Cậu đã giúp đỡ tớ nhiều rồi, còn lại cứ để cho tớ làm đi.”
Lam Tử Thất hỏi Thẩm Hạ Lan mật khẩu, cô liền đi qua máy rút tiền ở bên cạnh rút ra ba trăm triệu rồi ném cho Thẩm Niệm Niệm.
“Tôi và các người đã rõ ràng rồi, tôi mời các người đến chỗ môi giới dở xuống thông báo bán căn nhà thuộc về Hạ Lan.”
“Chuyện này không do cô quản lý.”
Thẩm Niệm Niệm ôm tiền, thở phì phò đi ngay, nhưng mà lúc đi qua bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cô ta dùng bả vai hung hăng đụng Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng nói: “Cô đợi đó.”
“Cô đi không được đâu, chuyện của Tống Đình vẫn còn chưa điều tra rõ ràng, ba người các người, ai cũng không thể rời khỏi Hải Thành.”
Lời nói lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan làm ba mẹ nhà họ Thẩm lập tức dừng bước.
“Thẩm Hạ Lan, cô còn chưa chịu xong có đúng không hả? Cô thật sự muốn ép tôi và mẹ của cô có đúng không?”
Ba Thẩm mặt đỏ tía tai nhìn Thẩm Hạ Lan, giống như là một khắc sau sẽ liều mạng với Cô.
“Bức chết hai người? Tôi cần làm vậy sao?”
Một khi thật sự đã rét lạnh trái tim trong tận đáy lòng, Thẩm Hạ Lan nói chuyện cũng không khách khí nữa.
“Hôm nay tôi chẳng qua chỉ là muốn biết một chuyện, nếu tai nạn xe của Tống Đình thật sự có liên quan với Thẩm Niệm Niệm, mặc kệ hai người nói gì, là chết hay sống, tôi đều không để tâm.
Tóm lại phải có người trả giá cho chuyện này.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan khiến Thẩm Niệm Niệm có hơi sợ hãi.
“Ba mẹ, chúng ta đi, đừng so đo với kẻ điên này.”
Thẩm Niệm Niệm nói xong bèn kéo ba mẹ Thẩm đi.
Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan, nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Đau lòng vì người không trân trọng mình, không đáng đâu.”
“Tớ biết, chỉ là cảm thấy quá châm biếm.
sao cậu biết Ân Tuần cho bọn họ 30 tỷ? Khi tớ không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất, tóm lại muốn một đáp án.
Lam Tử Thất vén tóc của mình ra sau tai, cười rồi nói: “Chuyện gì cũng muốn một đáp án rõ ràng, cậu không cảm thấy mệt sao?”
“Tớ có quyền được biết, tớ cũng muốn biết bọn họ rốt cuộc đã đặt tớ ở vị trí nào rồi.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất thở dài một hơi rồi nói: “Thẩm Niệm Niệm sau khi bị Diệp Tri Thu đưa đi, bọn họ cầu xin Diệp Ân Tuần, để cậu đi đổi lại Thẩm Niệm Niệm.”
“Chuyện này tớ biết, sau đó còn nữa sao?”
“Phải.”
Lam Tử Thắt khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Diệp Tri Thu khi lần đầu tiên bị bắt, Thẩm Niệm Niệm thật ra đã về nhà rồi, nhưng lúc đó sau khi truyền tới tin Tào Tư không cần cô ta nữa, mẹ Thẩm đích thân tới công ty của Diệp Ân Tuấn quậy.”
“Cái gì? Chuyện này sao tớ không biết?”
Thẩm Hạ Lan có hơi kinh ngạc.
Lam Tử Thắt cười rồi nói: “Diệp Ân Tuấn đã trần áp giới truyền thông.
Mẹ Thẩm lấy cái chết ra bức ép, ép cậu ra mặt đi cầu xin Tào Tư nhận Thẩm Niệm Niệm.
Lúc đó cậu bị Diệp Tri Thu đưa đi rồi, sống chết không rõ, mẹ Thẩm lại không thèm ngó ngàng.
Diệp Ân Tuấn nói rồi, cậu bây giờ sống chết không rõ, rất nguy hiểm, đợi cậu quay về rồi nói, nhưng mẹ Thẩm kiên trì bắt Diệp Ân Tuấn đi ép Tào Tư nhận học trò, Diệp Ân Tuấn không đáp ứng thì bà ta chết ở cửa tập đoàn Hoàn Trí, nói muốn khiến cậu trách Diệp Ân Tuấn cả đời.”
“Bà ấy sao có thể như thế chứ?”
Thẩm Hạ Lan vừa nghĩ tới việc Diệp Ân Tuấn đã vì cô mà bị mẹ Thẩm bức ép thì trong lòng không biết có mùi vị gì.
“Chuyện này vẫn chưa hết đâu.
Ba Thẩm đi đâu cũng tung tin, nói cậu vong ân phụ nghĩa, lợi dụng quyền thế chèn ép Thẩm Niệm Niệm, không cho nhà họ Thẩm con đường sống.
Diệp Ân Tuấn sử dụng bộ phận quan hệ công chúng xử lý chuyện này, nhưng anh ta sợ chuyện này sau khi bị cậu biết được thì sẽ đau lòng buồn bã, cho nên cho thẳng bọn họ 30 tỷ, hạn bọn họ trong vòng một tháng rời khỏi Hải Thành, cả đời này không được phép quay lại, càng không được phép tìm cậu gây phiền phức.”
Nghe thầy Lam Tử Thất nói như vậy, cả người Thẩm Hạ Lan như rơi vào hố băng.
Ba mẹ nuôi đã từng đối xử tốt với cô như vậy, bây giờ vì con gái ruột của bọn họ mà thật sự không tiếc công sức, thậm chí ngay cả thể diện cũng không cần, sao còn để tâm với tình ba con hơn 20 năm giữa bọn họ chứ?
Thẩm Hạ Lan khó chịu, nhưng cũng hiểu cô sau này nên làm như nào rồi.
“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những điều này.”
“Đều là bạn bè, tớ cũng không làm gì cả.”
Lam Tử Thất xua tay.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô, thấp giọng nói: “Cậu bây giờ cần tiền, không bằng tớ…”
“600 triệu đủ rồi, đủ tớ tìm được công việc và nuôi sống bọn họ rồi.
Cậu không cần vì chuyện này mà nhọc lòng.
Tớ là bạn của cậu, là bạn thân tốt nhất của cậu, cậu yên tâm, tớ sẽ không làm cậu mắt mặt.
Tớ tóm lại sẽ có một ngày sẽ vẻ vang đứng ở bên cạnh cậu, khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ chúng ta.
Vẻ tự tin của Lam Tử Thất khiến Thẩm Hạ Lan rất cảm động.
Cô luôn kiên cường như vậy, cho dù trời có sụp xuống cũng không làm lụi bại sự ương ngạnh và sự kiên trì của cô.
“Cố gắng lên, tớ chờ một ngày đó.”
“Được.”.