*Đó là đương nhiên, anh là chồng của em, lại có sức ảnh hưởng như vậy, em nếu như không kéo anh làm chỗ dựa cho em, sao mà được chứ? Em không phải Tử Thất, em có tài nguyên như vậy tự nhiên sẽ đi lợi dụng, anh yên tâm đi.”
Thẩm Hạ Lan thầy Diệp Ân Tuấn đáp ứng rồi thì lập tức cười vui vẻ.
Diệp Ân Tuấn không có phản đối gì cả, chỉ là có hơi lo lắng bụng của Thẩm Hạ Lan.
“Em bây giờ đang mang thai, vẫn là đừng quá lao lực, anh bảo phòng thư ký tìm mấy người tới giúp em.”
“Cũng được, anh trước tiên giúp em thành lập công ty điện ảnh và truyền hình, chuyện khác nói sau.”
Thầy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn mỉm cười trêu cô.
“Em chắc không phải là muốn đào tạo Lam Tử Thất thành ngôi sao tuyến đầu chứ?”
“Em là có ý định này, có điều trước mắt chắc không được, chúng ta vẫn phải ký hợp tác với các diễn viên khác để tọa trần đã.”
Thầy Thẩm Hạ Lan vẫn có hơi điều lệ, Diệp Ân Tuấn lúc này mới yên tâm hơn.
“Chuyện này anh cho người đi làm, em về nghỉ ngơi trước đi, vài ngày nữa chắc sẽ rất bận.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan không có từ chối.
Từ sau khi ở trong bệnh viện biết được chuyện của ba mẹ Thẩm, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan rất bí bách, bây giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, lại nghe thầy anh ủng hộ cô như vậy, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không khỏi tốt hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, còn có chuyện cần anh giúp.”
Thẩm Hạ Lan trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng.
“Hừm? Buổi sáng này anh không ở đây, việc của em không ít ha.
Xem ra bà Diệp sáng nay rất bận?”
Diệp Ân Tuấn chỉ nói đùa, lại không ngờ Thẩm Hạ Lan không có cười, chỉ nhàn nhạt nói: “Cho người trông chừng Thẩm Niệm Niệm, còn cả ba mẹ Thẩm, khoảng thời gian này đừng để bọn họ rời khỏi Hải Thành.”
“Có chuyện gì?”
Diệp Ân Tuấn thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không tốt, lập tức có chút nghỉ hoặc.
“Bọn họ tìm em gây phiền phức sao?”
“Không sao, em đã xử lý xong rồi, em cũng biết anh cho bọn họ tiền để bọn họ an phận, em nghi ngờ Thẩm Niệm Niệm có liên quan tới vụ tai nạn xe của Tống Đình, trước khi sự việc chưa điều tra rõ, em không thể để bọn họ thoát.
Sau này mặc kệ nhà họ Thẩm làm cái gì với em, em cũng sẽ không để trong lòng nữa, nếu bọn họ đã mua đứt tình nghĩa với em, vậy em hà tất gì phải làm thánh mẫu chứ? Nếu như Thẩm Niệm Niệm thật sự có liên quan với vụ của Tống Đình, em sẽ không tha cho cô ta.”
Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.
“Có liên quan tới Thẩm Niệm Niệm? Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan nói một lượt lời lẽ Thẩm Niệm Niệm châm chọc Lam Tử Thất cho anh.
“Thế lực người của em ở Hải Thành không được, vẫn phải dựa vào anh đi điều tra, em biết khi Tống Đình xảy ra chuyện quanh đó không có camera giám sát, nhưng em không tin lối ra vào lại không có, em cũng không tin không có người nhìn thấy tận mắt.
Chỉ cần chúng ta chịu tốn công tốn sức đi tìm, tóm lại sẽ tìm được manh mối.
Vụ tai nạn xe của Tống Đình không đơn giản.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến mắt của Diệp Ân Tuấn nheo lại.
“Nếu như thật sự là cố tình, anh tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ.”
Lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn đã lái xe về nhà tổ của nhà họ Diệp.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn từ trong xe bước xuống, khi đang muốn đi vào trong, đột nhiên nhìn thấy một bóng người vụt qua đằng sau bọn họ.
“Ai?”
Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên cảnh giác.
Nhưng thân hình của đối phương quá nhanh, nhanh tới mức khiến anh không có nhìn rõ mặt.
Vào lúc này, ‘rầm’ một tiếng, ở vị trí nhà chính của nhà tổ nhà họ Diệp bỗng phát ra một tiếng nỗ, sau đó một làn khói bay lên trời.
“Tử!”
Thẩm Hạ Lan kinh hãi, muốn chạy vào trong nhưng bị Diệp Ân Tuấn cản lại.
“Em chờ ở bên ngoài, anh vào trong xem thử.”
Diệp Ân Tuấn nói xong trực tiếp giao cô cho Phi, bản thân nhanh chóng chạy vào trong.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng dáng của anh mà vô cùng lo lắng.
“Phi, anh đi theo xem thử, âm thanh lớn như vậy, bên trong không biết như nào rồi.
Dì Vu và Tử đều là phụ nữ, còn là thai phụ, Triệu Ninh cũng không biết đi đâu rồi, một mình Ân Tuấn không được.”.