Cục Cưng Có Chiêu


Tử có hơi không thích ứng được sự quan tâm của Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhìn rồi cười nói: “Em để anh của em bận một bận đi, nếu không anh ấy sẽ vì vụ nỗ lần này mà cảm thấy áy náy.”
“Sao có thể chứ? Vụ nổ lần này đều tại tôi, là tôi không biết lò vi sóng tăng nhiệt độ không thể để thứ kia, đều tại tôi.”
Vu Linh rất tự trách.

May mà Tử và Thẩm Hạ Lan đều không ở đó, vụ này nều như làm bọn họ bị thương thì bà ta lầy cái chết tạ tội cũng không cứu vấn được cái gì.

Thẩm Hạ Lan thầy Vu Linh khó chịu như vậy thì vội nói: “Di à, dì cũng không phải là cố tình, như này càng tốt, tôi sớm đã không hài lòng về trang trí của nhà tổ rồi, nhưng lại không có cớ sửa lại, lần này tốt rồi, coi như có thể như ý rồi.”
Vu Linh sao có thể nghe không ra Thẩm Hạ Lan đang an ủi bà ta chứ?
Bà ta cảm kích nhìn Thẩm Hạ Lan, một chữ cũng không nói ra.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy đáy mắt Thẩm Hạ Lan có chút mệt mỏi, vội nói: “Được rồi, Tử, em đưa di tới đó trước, đồ của hai người ở biệt thự chắc vẫn có, sắp xếp một chút thì có thể ở rồi.

Hạ Lan có hơi mệt, để cô ấy nghỉ ngơi một lúc, bọn anh tối nay ở trong bệnh viện, xem thử tình trạng của Hạ Lan ngày mai đỡ hơn thì xuất viện về nhà sau.”
“Được, vây bọn em đi trước, chị dâu chị cố gắng nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì thì nói với em, em nấu cho chị.”

Lời của Tử khiến Thẩm Hạ Lan mỉm cười gật đầu.

“Chị bây giờ muốn ngủ.”
Đầu của cô rất đau.

Thầy Thẩm Hạ Lan như vậy, Vu Linh và Tử vội rời khỏi.

Diệp Ân Tuấn sau khi tiễn bọn họ quay lại thì nhìn thầy Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi.

Anh có hơi không yên tâm, lại đi tìm bác sĩ hỏi, nói rõ tình trạng này của cô, bác sĩ nói chỉ là phản ứng bình thường sau khi ngắm thuốc, cộng thêm Thẩm Hạ Lan đang có thai, mệt mỏi là điều chắc chắn.

Diệp Ân Tuấn ở bên Thẩm Hạ Lan lại mắt ngủ cả đêm.

Thẩm Hạ Lan ngược lại ngủ một giấc ngon.

Khi cô mở mắt ra, nhìn thầy tơ máu trong mắt Diệp Ân và râu móc lún phún của Diệp Ân Tuấn thì trong lòng thấy cảm động một trận.


“Anh cả đêm không ngủ sao?”
“Không sao, nhìn em ngủ ngon thì anh yên tâm rồi.

Thấy thế nào rồi? Bây giờ còn đau đầu không?”
“Đỡ nhiều rồi, anh mau đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Thẩm Hạ Lan giục Diệp Ân Tuấn đi nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn nói không vội, đợi sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho Thẩm Hạ Lan, chắc chắn cô thật sự không có chuyện gì, Diệp Ân Tuấn lúc này mới thở phào.

Hai người về nhà, dưới sự thỉnh cầu của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng về phòng đi nghỉ.

Anh kêu Thẩm Hạ Lan ở bên mình, không bao lâu thì ngủ mắt.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa của Phi.

“Bà chủ, tôi tìm cô có chút chuyện gấp.”
“Đợi chút.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, phát hiện anh ngủ rất say, lúc này mới đứng dậy nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

“Có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng hỏi.

Phi nhìn cô, có hơi ngập ngừng muốn nói lại thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận