Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã có hơi đỏ ửng khi nhìn thân trên săn chắc đó.
“Anh làm gì?”
“Thay quần áo.”
Diệp Ân Tuấn nói với vẻ rất vô tội, có điều khóe miệng lại cong lên.
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ tới tận cổ.
“Thay quần áo cũng không nói một tiếng, em ra ngoài trước.”
“Ra ngoài làm gì? Em là vợ của anh, anh cũng không sợ em nhìn, em sợ cái gì?”
Diệp Ân Tuấn quay ngược lại, trực tiếp dồn Thẩm Hạ Lan vào tường, đáy mắt vụt qua một tia phong ba cuỗn cuộn.
“Ba tháng này quá dày vò rồi.”
Hơi thở của Diệp Ân Tuấn không ổn định.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thầy trên mặt nóng rực, ngay cả hơi thở của Diệp Ân Tuấn cũng nóng bỏng, máu cả người chảy nhanh, nhịp tim đập nhanh.
*Dày vò cũng phải chịu, nếu như con phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan nói có chút hụt hơi, thậm chí hơi thở có hơi rối loạn, nếu như Diệp Ân Tuấn kiên trì, cô không biết cô có thể chịu được loại dụ dỗ này không.
Nói thật, cô cũng có hơi ngứa ngáy, đặc biệt là sau khi nhìn thấy thân hình hoàn mỹ như này của Diệp Ân Tuấn thì càng có chút không khống chế được.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hạ Lan dụ người như vậy, có hơi ngứa ngáy trong lòng.
Anh hơi cúi đầu, hơi thở lướt qua mặt của Thẩm Hạ Lan, mang theo chút âm áp.
Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà nuốt nước bọt, hơn nữa đã nhắm mắt lại, cô cũng có thể nghe tháy tiếng nhịp tim đập như trống dồn.
Khóe miệng của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.
Anh hôn như chuồn chuồn đạp nước ở trên trán Thẩm Hạ Lan, sau đó thấp giọng nói: “Nhớ vào cho anh, đợi qua ba tháng anh tới đòi lãi.”
Nói xong anh bèn buông Thẩm Hạ Lan ra.
Cảm thầy sự nóng bỏng bên cạnh biến mất, Thắm Hạ Lan lúc này mới hít sâu một hơi.
“Đáng ghét!”
Nói xong thì cô xoay người chạy ra ngoài.
Thật sự quá mắt mặt rồi!
Vừa rồi cô còn tưởng Diệp Ân Tuấn sẽ…
Càng nghĩ càng cảm thấy mình giống một sắc nữ.
Mặt của Thẩm Hạ Lan sắp cháy rồi.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hoảng hốt chạy ra, Diệp Ân Tuấn bỗng bật cười.
Cô vợ nhỏ này của anh ấy, vẫn đơn thuần đáng yêu như vậy, khiến người ta yêu thích.
Diệp Ân Tuấn khẽ lắc đầu, nghĩ tới lời vừa rồi của Thẩm Hạ Lan, lúc này mới mặc quần áo vào, sau đó cầm điện thoại lên, gọi thẳng cho Lương Thiệu Cảnh.
“Gần đây bận không?”
“Rất bận.”
Bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp của Lương Thiệu Cảnh.
“Nghe thì thấy rất mệt?”
Diệp Ân Tuấn hiếm khi có chút trêu ghẹo Lương Thiệu Cảnh.
“Có gì mau nói, có rắm mau đánh, phiền quá.”
Lương Thiệu Cảnh rõ ràng tâm trạng không tốt.
“Cho tôi số điện thoại cá nhân của vợ cậu.”
“Anh làm cái gì?”
Lương Thiệu Cảnh lập tức trở nên cảnh giác, giọng điệu đó giống như Diệp Ân Tuấn chỉ cần nói có ý với Tiêu Niệm Vĩ thì anh lập tức xách dao tới.
“Đừng hiểu lầm, tôi không có bất kỳ ảo tưởng gì với vợ của cậu cả, vợ của cậu vừa mua một căn nhà, rất không khéo, căn nhà đó là của vợ tôi, nhưng bị con gái của ba mẹ nuôi của cô ấy lén bán đi.
Chuyện này vợ tôi muốn tìm vợ cậu nói chuyện.”
Diệp Ân Tuấn mau chóng nói rõ.
Lương Thiệu Cảnh lúc này mới thở phào.
“Tôi đi hỏi xem, lát trả lời anh.”.