Thẩm Hạ Lan vỗ nhẹ lưng của Lam Tử Thất, dịu dàng nói: “Sẽ qua thôi, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua thôi.
Trên con đường phía trước cho dù đầy chông gai, cũng có tớ đồng hành cùng cậu.
Cậu yên tâm giao Lam Dũng cho tớ, tớ sẽ đưa em ấy khỏe mạnh trở về.”
“Ừm.”
Lam Tử Thất gật đầu nói: “Đại ân không nói lời cảm kích, chỉ cần Lam Dũng có thể chữa khỏi, cái mạng này của tớ đều giao cho cậu.”
“Tớ cần mạng của cậu làm cái gì? Tớ chỉ cần cậu sống thật tốt, sau này chị em chúng ta ở Hải Thành hô mưa gọi gió, rung chuyền trời đất, không phải sẽ đều vui sao?”
Nghe thầy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất lập tức phì cười.
“Cậu tưởng cậu đang đóng phim à?”
“Bạn thân của tớ sau này chính là người sẽ trở thành ngôi sao lớn, tớ tự nhiên phải bắt đầu học máy lời này từ bây giờ.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười nói đùa với Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất biết, Thẩm Hạ Lan là an ủi cô, có điều cô vẫn gật đầu nói: “Được, sau này cùng khiến trời đất rung chuyển.”
Tay của hai người nắm chặt vào nhau.
Lam Tử Thất muốn tới bệnh viện chăm sóc Tống Đình và ba Lam, tự nhiên không thể đi tiễn Lam Dũng.
Thẩm Hạ Lan nói chuyện này với Diệp Ân Tuấn rồi, Diệp Ân Tuấn đặc biệt cử người dùng trực thăng đưa bọn họ tới đó.
Thẩm Hạ Lan luôn cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ để người khác làm, nhưng không ngờ là Diệp Ân Tuấn tự mình điều khiển trực thăng, cô nhát thời có hơi sững sờ.
“Anh cũng tới thành phố B sao?”
“Sao vậy? Không được sao? Em bây giờ mang bụng bầu chạy khắp nơi, anh không yên tâm, anh bắt cứ lúc nào cũng phải đi theo em mới được.”
Nghe thầy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan rất nghẹn lời.
“Anh không làm việc sao? Em và các con ăn cái gì?”
“Yên tâm đi, chuyện của công ty có quản lý cắp cao, anh mở cuộc họp qua điện thoại là được, với lại, cho dù anh không làm việc, chúng ta chỉ ăn những khoáng sản đó cũng được rồi.”
“Không có lòng cầu tiến.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười mắng anh một câu, sau đó cùng Phi nhắc Lam Dũng lên trực thăng.
Khi bọn họ tới thành phố B đã là hơn 7 giờ tối.
Diệp Ân Tuấn sợ Thẩm Hạ Lan quá đói, trước đó đã cho cô ăn một ít.
Một nhóm người ăn một chút đồ ăn, sau đó lái xe tới nơi ở của Tiêu Niệm Vi.
Chỉ là điều khiến Thẩm Hạ Lan không ngờ là ở cửa nơi ở của Tiêu Niệm Vi, cô nhìn thấy một người đàn ông không chính không tà.
“Lương Tử? Cậu sao lại ở đây?”
Diệp Ân Tuấn nhìn sơ một cái thì nhận ra người đàn ông trước mắt, hơn nữa rất ngạc nhiên.
Lương Thiệu Cảnh có hơi phiền não nhíu mày.
“Các anh tới làm cái gì? Không phải chỉ là chuyện căn nhà thôi sao? Nói qua điện thoại là được rồi, thế nào người cũng tới rồi? Hửm? Người đằng sau các anh sao thế? Tới khám bệnh à? Diệp Ân Tuần, anh có ý gì hả? Bây giờ đã là 7h30p tối rồi, ca phẫu thuật này của vợ tôi còn chưa kết thúc, anh đây là định để cô ấy thức đêm làm việc?”
Sắc mặt của Lương Thiệu Cảnh lập tức trở nên khó coi.
Diệp Ân Tuấn biết tính khí của anh ta, nhàn nhạt nói: “Bác sĩ Tiêu bảo chúng tôi tới.”
“Đánh rắm, các anh nếu không phải là nói ra tên của tôi, cô ấy sẽ không ngược đãi chính mình.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, có hơi ngại.
“img
Nghe Lương Thiệu Cảnh nói như vậy, Lam Dũng vội mở miệng..