Cục Cưng Có Chiêu


Thẩm Hạ Lan ho một tiếng nói: “Không tính là xin, chỉ là Tiêu Niệm Vi rủ em đi ăn sáng chung với cô ấy, cho nên em không thể cùng anh ăn sáng được”
Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.

Sao hết người này tới người khác muốn đoạt vợ với anh vậy? “Anh đi cùng được không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ uất ức của Diệp Ân Tuấn, lập tức thấy có hơi buồn cười.

“Giữa con gái bọn em có chuyện riêng tư, anh ở đó không thích hợp đầu, với lại anh xem cậu Lương cũng không có đi theo kìa”
“Anh ta sao có thể so với anh.

Lương Thiệu Cảnh chính là đồ ngốc, vợ tốt ở bên cạnh không biết quý trọng, em đợi mà xem, có ngày anh ta phải khóc.”
Thẩm Hạ Lan không có ý kiến gì về đánh giá của Diệp Ân Tuấn dành cho Lương Thiệu Cảnh.

“Anh đó, sao lại nói anh em của mình như vậy? Được rồi, thiệt thòi cho anh, lát về em cùng anh đi dạo thành phố B, em đi chuẩn bị trước chút, bữa sáng anh tự giải quyết đi nhé, được không?”
Thẩm Hạ Lan sờ mặt dỗ dành Diệp Ân Tuấn như một đứa bé.

Có hơi lạnh.


Có thể thấy được anh đã ở ngoài khá lâu.

“Có chuyện phiền lòng nào có thể xử lý được thì xử lý đi, không thể xử lý thì bỏ qua, nhưng mà ít nhiều gì cũng phải ăn sáng, đừng lo lắng quá”
Thẩm Hạ Lan nói xong những lời này thì đi vào trong nhà vệ sinh.

Diệp Ân Tuấn khẽ cười.

Cô gái này dường như trưởng thành hơn nhiều rồi.

Anh cười mỉm, sau đó lắc đầu.

Thẩm Hạ Lan sau khi chuẩn bị xong thì nhanh chóng xuống lầu, đi đến tiệm bánh bao đối diện thì thấy Tiêu Niệm Vi mặc một bộ đồ trung tính ngồi ở đó.

“Cô dậy sớm thế?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ngồi xuống, gọi một đĩa sủi cảo hấp, một chén cháo.

Tiêu Niệm Vi vừa ăn vừa nói: “Một lát nữa có chút việc, cần phải dậy sớm, bày rưỡi tôi còn phải phẫu thuật, cho nên chúng ta phải nắm chắc thời gian”
“Chúng ta?”
Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

Tiêu Niệm Vi khẽ gật đầu, giục cô ăn nhanh lên.

Thẩm Hạ Lan cũng không dám chậm chạp, không biết Tiểu Niệm Vi muốn làm gì, nhưng cũng bị lây chút khẩn trương của cô ta.

Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Tiêu Niệm Vi trả tiền, sau đó dẫn Thẩm Hạ Lan ra đường bắt taxi.

“Mình có xe mà”

Thẩm Hạ Lan cho rằng Tiêu Niệm Vi quên mất, cho nên vội mở miệng nhắc nhở.

Tiêu Niệm Vi lắc đầu nhè nhẹ nói: “Không không không, lúc này đi xe của chính mình sẽ không tiện” Thẩm Hạ Lan nghe những lời này càng thêm mơ hồ.

Có điều cô cũng không hỏi gì, cứ luôn cảm thấy Tiêu Niệm Vi sẽ không đến nỗi bán mình đi, cho nên cô thoải mái tựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Niệm Vi nhìn dáng vẻ này của cô, bất giác cười nói: “Cô không sợ tôi bán cô đi à?”
“Không sợ”
Thẩm Hạ Lan trả lời dứt khoát.

“Tại sao? Hai người chúng ta dường như chỉ mới gặp một hai lần mà thôi, cô tin tôi đến vậy à?”
Thẩm Hạ Lan lúc này mở mắt ra, cười nói: “Một người trong lòng tốt hay xấu, đôi mắt là quan trọng nhất, tôi nhìn thấy con người có thông qua đôi mắt, cho nên tôi không sợ.

Huống hồ lúc tôi ra ngoài cũng đã nói với
chồng tôi rồi, tôi đi với cô, nếu có thật sự bán tôi, chồng tôi sẽ tìm đến tận cửa, cho nên tôi sợ cái quái gì chứ?”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, Tiêu Niệm Vi cười tươi rạng rỡ.

“Cô thật thích hợp kinh doanh đó.”
“Quá khen”
Hai cô gái cười cười nói nói trên đường, cảm tình giữa hai người tăng lên không ít.


Xe dừng trước một con hẻm nhỏ.

Thẩm Hạ Lan nghi ngờ hỏi: “Đây là đâu vậy?”
“Hẻm Đuôi Chó”
Lời Tiểu Niệm Vi khiến cho Thẩm Hạ Lan bật cười.

“Đây là cái tên gì vậy chứ?”
“Địa danh, nơi này khá hẹp, xe không vào được, cô đi theo tôi, không xa đâu” Tiêu Niệm Vi cười bước xuống xe.

Thẩm Hạ Lan cũng xuống xe theo, cũng không hỏi gì, chỉ theo sau Tiêu Niệm Vi đi vào hẻm nhỏ.

Kiến trúc nơi đây có chút cũ kỹ, nhìn thấy có cảm giác xa xưa, với lại cũng không có xe nào ra vào, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tiêu Niệm Vi rẽ vào một ngõ nhỏ, sau đó dừng lại phía trước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận