Cục Cưng Có Chiêu


Trước đây nể mặt ba mẹ Thẩm, cô không muốn tính toán với cô ta, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể nào, nếu cô ta thật sự tham dự vào tai nạn xe của Tống Đình, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Thẩm Niệm Niệm nhìn Thẩm Hạ Lan, cười lạnh nói: “Cô thật sự dám đến tham gia à? Thẩm Hạ Lan, cuộc thi vĩ cầm cũng không thua kém thi thiết kế xe hơi, tôi đoán ngay cả vĩ cầm kéo thế nào cô cũng không biết đi?”
“Chuyện đó không tới lượt cô lo.

Chỉ cần cô nói cược thắng thì có gì là được, nếu tôi vượt qua cô trong cuộc thi, cô sẽ thế nào?”
*Cô muốn tôi thế nào?”
Thẩm Niệm Niệm rõ ràng vô cùng tự tin với kỹ thuật vĩ cầm của mình.

Thẩm Hạ Lan cười nhạt nói: “Không thì thế này, chỉ cần cô trả lời ba câu hỏi của tôi là được.”
“Đây là cược gì vậy?”
Thẩm Niệm Niệm khẽ cau mày, có ý phòng bị Thẩm Hạ Lan.

“Sao nào? Không dám? Hay là kỹ thuật vĩ cầm của cô cũng chỉ là bản lĩnh chém gió mồm thôi?”
Kế khích tướng của Thẩm Hạ Lan quả nhiên có tác dụng.


Thẩm Niệm Niệm ngưỡng cổ, tức giận đùng đùng nói: “Cược thì cược, tôi sợ cô sao? Thẩm Hạ Lan, tôi nói cho cô biết, vĩ cầm của tôi hiện tại đã cấp bốn rồi, cô muốn vượt qua tôi? Kiếp sau đi.

Cô biết muốn thăng cấp vĩ cầm khó khăn cỡ nào sao? Dù cô biết vĩ cầm, có lẽ cũng chỉ sơ cấp, muốn vượt qua tôi căn bản không thể nào, tôi khuyên cô vẫn là đừng tự chuốc lấy nhục.”
Nghe tháy vĩ cầm của Thẩm Niệm Niệm đã cấp bốn, đáy lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một chút.

Vĩ cầm của cô mới cấp ba.

Muốn thăng một cấp trong một tháng, thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng chuyện Thẩm Hạ Lan muốn biết thì nhất định phải biết.

Cô nhìn Thẩm Niệm Niệm, lạnh lùng nói: “Cô đừng quản tôi cấp máy, hôm thi đấu xem kết quả là được.”
“Được, nhất ngôn cửu đỉnh, tôi đợi cô vượt qua tôi ớ.”
Thẩm Niệm Niệm vô cùng đắc ý rời đi.

Lam Tử Thất nhìn bóng lưng cô ta, có chút lo lắng nói: “Hạ Lan, có phải tớ quá kích động rồi không?

Thẩm Niệm Niệm đã dám công khai khiêu chiến với cậu như vậy, hẳn là vô cùng nắm chắc, nếu cậu thua thì sao?”
“Vừa rồi cô ta cũng không nói tớ thua thì sao mà.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười.

Lam Tử Thất lúc này mới nhớ tới Thẩm Niệm Niệm hình như từ đầu tới cuối đều cảm thấy bản thân sẽ thắng, lại sơ sót mất đặt cược Thẩm Hạ Lan thua sẽ làm sao.

“Đồ ngốc này.”
Cô ấy không nhịn được lắc đầu.

“Tớ cũng hoài nghỉ tính tình Thẩm Niệm Niệm như vậy làm sao sống tới bây giờ? Cậu chắc chắn cô ta thật sự là người xấu sao?”
Con ngươi Thẩm Hạ Lan khẽ lóe, thấp giọng nói: “Sau lưng cô ta có người chống lưng, ra mưu lập kế cho cô ta, đương nhiên sẽ bình an sống tới bây giờ.”
“Vu Phong đó?”
“Có lẽ đúng, có lẽ còn có người khác, bây giờ rất nhiều chuyện đều như thưởng hoa trong sương, nhìn không rõ, chúng ta chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.”
Thẩm Hạ Lan kéo tay Lam Tử Thắt, nói xong liền xoay người đi chọn vĩ cầm.

Đã muốn tham gia thi đấu thì cô không muốn thua Thẩm Niệm Niệm, nhưng vĩ cầm chuyên thuộc về mình cô đã để ở Mỹ, lại còn trong tay Đường Trình Siêu.

Thẩm Hạ Lan không muốn có bắt gì dính dáng gì tới anh ta, cho nên dứt khoát mua một cây mới.

Nhưng dạo một vòng, Thẩm Hạ Lan cũng không tìm thấy cây nào thuận tay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận