Diệp Ân Tuấn thấy Lam Tử Thất vẫn còn ở đó, anh hơi nhíu mày.
“Cô còn có chuyện gì sao?”
Lam Tử Thất hơi sững sờ.
“Không phải anh nói để tôi ở lại chăm sóc Hạ Lan sao?”
Lam Tử Thất cảm tháy Diệp Ân Tuấn vô cùng mâu thuẫn, có lẽ bây giờ bản thân anh cũng đang mẫu thuẫn, nhưng cô vẫn nói ra sự sắp xếp của anh.
Quả nhiên, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn hơi thu lại, hơi thở trên toàn thân cũng có chút thu liễm.
“Ừm, cũng vậy.
Cô đi chuẩn bị phòng cho Lam Dũng trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi cô.”
Lam Tử Thất biết anh muốn ở cùng với Thẩm Hạ Lan, cũng không nói thêm điều gì, cô đứng dậy rời khỏi căn phòng của bọn họ.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn mời hoàn toàn thu lại sự sắc sảo trên người.
Anh cầm tay Thẩm Hạ Lan, khẽ thở dài một hơi nói: “Em bảo anh phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng em cứ như vậy không tin tưởng anh? Cảm thấy tình cảm giữa chúng ta yếu ớt như vậy sao? Lại muốn ly hôn, còn muốn bỏ con, em thật sự bỏ được sao?”
Thẩm Hạ Lan không phát ra chút tiếng động, vẫn đang ngủ say.
Diệp Ân Tuấn đưa tay cô đề lên môi mình hôn một cái, dịu dàng nói: “Anh sẽ không đồng ý, em hãy bỏ luôn ý niệm này đi.
Cho dù em cầm dao ép buộc anh, anh cũng sẽ không li hôn với em.
Có một số việc không nói cho em, không cho em biết là vì muốn tốt cho em.
Thật ra bây giờ em chỉ cần biết mình là bà Diệp là được rồi, những chuyện khác đều giao cho anh đi!”
Thẩm Hạ Lan vẫn không có động tĩnh.
Diệp Ân Tuấn ở bên cô, thỉnh thoảng kiểm tra trán cô, nhiệt độ đang giảm từng chút một, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn không có vẻ muốn tỉnh lại.
Anh biết, trong lòng Thẩm Hạ Lan đang khó chịu.
Diệp Ân Tuấn ở bên Thẩm Hạ Lan hơn hai giờ đồng hồ, mãi cho đến khi nhiệt độ cơ thể Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn hạ xuống, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Không biết ai gọi điện thoại cho anh.
Diệp Ân Tuấn nhìn dãy số một chút, sau đó buông tay Thẩm Hạ Lan ra, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài Lam Tử Thất đang ngồi trên ghế salon nhìn đồ vật gì đó, thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, cô vội vàng đứng lên.
“Hạ Lan tỉnh sao?”
“Vẫn chưa, cô vào chăm sóc cô ấy đi, tôi phải đi ra ngoài một chút!”
“Ừm.”
Lam Tử Thất cũng không hỏi anh muốn đi đâu, muốn đi làm gì, trực tiếp đi vào phòng Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đã hạ sốt, nhưng dáng vẻ rất mệt mỏi khiến Lam Tử Thất có chút đau lòng.
Cô đắp kín chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó tháy Diệp Ân Tuấn trực tiếp lái xe rời đi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy toàn thân đau không chịu nổi, nóng khó chịu, lại đột nhiên rất lạnh.
Cô nằm mơ thấy Diệp Ân Tuấn cùng một người phụ nữ khác tay trong tay rời đi, cho dù cô gọi thế nào, hét to đến mức nào Diệp Ân Tuấn cũng không quay đầu lại.
Thẩm Hạ Lan một mình ngồi dưới đất, cảm thấy mình thật sự rất buồn cười.
Một người đàn ông đi quá giới hạn, trái tim đã không ở nơi bạn, bạn khóc cho ai nhìn đây? Ai đau lòng cho bạn đây?
Không có ai đau lòng cho bạn!
Thẩm Hạ Lan không thể không đứng lên.
Cô nhìn bóng lưng Diệp Ân Tuần, trái tim đau tê tâm liệt phế, nhưng đã không còn thút thít.
Giống như quyết định làm gì đó, lại giống như thứ gì đó đã trở nên khác biệt.
Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại lần nữa, hoàng hôn đã sắp buông xuống phía dưới đường chân trời.
Cô có chút mờ mịt nhìn bốn phía, toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Căn phòng này rất lạ lãm, không phải khách sạn.
Anh ở đâu?
Thẩm Hạ Lan muốn động một chút, lại thấy Lam Tử Thất đang ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.
Có Lam Tử Thất ở đây, trái tim Thẩm Hạ Lan tạm thời bình tĩnh lại.
Cô cần thận quan sát kiến trúc trang trí ở nơi này một chút, rất xa hoa, hẳn không phải là khách sạn hoặc chỗ nào đó, chẳng nhẽ là đang ở trong nhà ai?.