Nghĩ đến là đi làm.
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất sau khi rời khỏi nhà họ Lương, ở khu ngoại ô tìm thuê một căn nhà.
Lam Tử Thất muốn ở cùng Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan lại bảo cô ấy ra ngoài chạy đi tìm cơ hội, một mình cô muốn ra ngoài đi dạo.
Lam Tử Thất có chút không yên tâm, nhưng không lại Thẩm Hạ Lan, chỉ đành đồng ý.
Thẩm Hạ Lan sau khi rời khỏi nơi thuê phòng, trực tiếp gọi một cuộc cho.
Thẩm Niệm Niệm.
“Gặp mặt đi, có chuyện nói với cô.”
Thẩm Niệm Niệm mới đầu sững ra, hình như không tin Thẩm Hạ Lan sẽ gọi điện cho cô ta, sau khi nghe thấy lời của Thẩm Hạ Lan, cô ta cười lạnh nói: “Dựa vào đâu cô nói gặp tôi thì phải gặp mặt cô chứ?
Thẩm Hạ Lan, cô nghĩ rằng cô là ai?
“Tôi không phải là ai, cô cũng có thể không gặp tôi, có điều không biết ba mẹ của cô có biết Vu Phong hay không.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan vừa dứt, Thẩm Niệm Niệm lập tức khẩn trương rồi.
“Thẩm Hạ Lan, cô nếu dám nói với bọn họ, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
“Quán cà phê đường Hải Tân, tôi đợi cô.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.
Khi Thẩm Niệm Niệm đến, Thẩm Hạ Lan đã ở đó rồi.
Nói là uống cà phê, trước mắt Thẩm Hạ Lan chỉ có một ly nước lọc, mà ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa số, không biết đang nghĩ cái gì, biểu cảm có chút bi thương.
Bi thương?
Thẩm Niệm Niệm cảm thấy mình chắc chắn là nhìn nhầm rồi.
Đẳng sau cô là Diệp Ân Tuấn dịu dàng đối đãi, còn có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu bảo vệ che chở, cô bi thương cái gì chứ?
Thẩm Niệm Niệm nghĩ đến gia thế của cô, lại nghĩ đến nhiều năm như vậy cô thay mình làm thiên kim tiểu thư, trong lòng Thẩm Niệm Niệm rất không thoải mái.
“Hẹn tôi đến uống cà phê, kết quả cô lại uống nước lọc? Thẩm Hạ Lan, cô không đủ thành ý.”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Hạ Lan lúc này mới hoàn hồn, có điều sự mệt mỏi và sưng đỏ trong đáy mắt vẫn khiến Thẩm Niệm Niệm sững sờ.
“Cô đã khóc?”
“Cát bay vào mắt.
Cô cảm thấy tôi có chuyện gì để khóc chứ?”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, sau đó một hơi uống hết ly nước lọc ở trước mặt.
Thẩm Niệm Niệm cũng cảm thấy mình hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Một người phụ nữ muốn gì được nấy như vậy sao lại khóc chứ?
Huống chỉ cô bây giờ còn mang thai, chính là người phụ nữ nhà họ Diệp cần thận cưng chiều lên tận trời.
Sắc mặt của Thẩm Niệm Niệm có hơi khó coi.
“Nói đi, cô tìm tôi rốt cuộc muốn làm cái gì? Tôi tuy không biết cô làm sao biết Vu Phong, nhưng tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng trêu chọc anh ta, nếu không cô chết như nào cũng không biết đâu.
Đừng tưởng có Diệp Ân Tuấn chống lưng cho cô thì cô có thể muốn làm cái gì thì làm cái gì.
Thẩm Hạ Lan, nơi này là thành phố B, không phải là Hải Thành.”
Những lời này của Thẩm Niệm Niệm nói rất tự tin.
Nơi này nếu như ở Hải Thành, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối sẽ đốp lại vài câu, nhưng biết người đằng sau cô ta là Vu Phong, cô cũng không thể tính toán với Thắm Niệm Niệm.
“Căn nhà của nhà họ Thẩm ở Hải Thành cô bán bao nhiêu tiền? Đưa tiền cho tôi, căn nhà đó tôi không bán.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nói ra mục đích của mình trong lần gặp mặt này.
Tiêu Niệm Vi có ơn đối với cô, Thẩm Hạ Lan tự nhiên sẽ không để Tiêu Niệm Vi bị Thẩm Niệm Niệm lừa.
Thầy Thẩm Hạ Lan đến đòi tiền với mình, Thẩm Niệm Niệm lập tức giở mặt.
“Cái gì mà của cô? Đó là nhà của ba mẹ tôi! Thẩm Hạ Lan, cô chỉ chút lương tâm được không hả? Ba mẹ nuôi cô lớn như vậy, cho cô ăn mặc và sự giáo dục tốt nhất, để cô gả cho người đàn ông có quyền thế nhất Hải Thành, cô không biết ơn cũng thôi đi, bây giờ còn nghĩ về căn nhà của ba mẹ? Thẩm Hạ Lan, cô thiếu chút tiền này có phải không?”
“Phải, đưa tất cả tiền cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan cũng lười tranh luận với cô ta, trực tiếp dùng thái độ cứng rắc mà đưa tay về phía Thẩm Niệm Niệm.
Thẩm Niệm Niệm lùi lại một bước, cảnh giác nhưng lại ngang ngược hồng hách nói: “Không đưa! Tiền tôi tiêu hết rồi, muốn tiền không có, muốn mạng có một cái đó, cô xem mà làm.”.