Cục Cưng Có Chiêu


“Cô!”
Thẩm Hạ Lan từng nghĩ Thẩm Niệm Niệm sẽ giở trò vô sỉ, nhưng không ngờ vô sỉ như vậy.

“Thẩm Niệm Niệm, cô không thông qua sự cho phép của tôi mà bán căn nhà, đối phương lại không lầy được giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và công chứng, cô đây không phải là đang chơi khăm người ta sao?”
“Vậy cô có thể đi công chứng với người đó, làm thủ tục sang tên.”
Thẩm Niệm Niệm nói rất hiển nhiên.

Thẩm Hạ Lan biết, cô và cô ta nói nữa cũng vô dụng.

“Thẩm Niệm Niệm, tôi cho cô thời gian 3 ngày trả tiền lại cho tôi, hoặc trả lại cho người mua nhà đó, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa.”
“Được, cô đi kiện tôi đi, quay về tôi nói cho ba mẹ biết, con gái tốt họ nuôi muốn kiện đứa con gái ruột như tôi, cô nói xem bọn họ sẽ làm như nào?”
Thẩm Niệm Niệm có chỗ dựa.

Thẩm Hạ Lan nhìn vẻ mặt này của cô ta hiện nay, cười lạnh nói: “Tình cảm giữa tôi và bọn họ đều bị Diệp Ân Tuấn dùng 30 tỷ đó mua đứt rồi không phải sao? Cô cảm thấy bọn họ còn có lập trường gì tới yêu cầu tôi làm cái gỉ? Thẩm Niệm Niệm, làm người đừng quá tham lam.”
Nghe thấy những lời này của Thẩm Niệm Niệm, sắc mặt của Thẩm Niệm Niệm có hơi khó coi.

“Tôi cứ không trả đấy, cô có thể làm gì tôi chứ? Thẩm Hạ Lan, cô có tiền như vậy, tại sao cứ muốn hạnh họe tôi chứ? Số tiền đó xem như là bù đắp cho tôi có được không?”
“Không được! Không hỏi tự lấy là trộm.

Cô căn bản chưa từng thương lượng với tôi.

Thẩm Niệm Niệm, tôi nễ mặt cô, nói trước một tiếng với cô, nhưng tôi chỉ cho cô thời gian 3 ngày.

Nếu như cô thật sự xảy ra kiện cáo, tôi cảm thấy cuộc thi vĩ cầm giữa chúng ta cũng không cần so nữa, cô tất nhiên sẽ vắng mặt rồi không phải sao?”
Nghe thầy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, mắt của Thẩm Niệm Niệm có chút âm trầm.

“Cô đừng hiếp người quá đáng.”
*Tôi đây là lấy lại thứ thuộc về tôi.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Niệm Niệm nhìn bóng lưng của cô, đáy mắt vụt qua một ánh mắt ý vị không rõ.

Ra khỏi quán cà phê, Thẩm Hạ Lan không biết bên Lam Tử Thất như thế nào rồi, cho nên gọi một cuộc cho Lam Tử Thắt.

Lam Tử Thất nói bản thân được một biên kịch mời, nói muốn nghe cô ấy hát một bài, Thẩm Hạ Lan rất vui mừng.

Cô bắt tri bắt giác phát hiện, biểu diễn của Lam Tử Thất ở quán bar đang hot ở trên mạng.

“Gửi địa chỉ cho tớ, tớ tới tìm cậu.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất vui.

Tuy chuyện của Diệp Ân Tuấn khiến cô buồn, nhưng Lam Tử Thất có thể có một bắt đầu tốt cũng là đáng vui mừng.

Lam Tử Thất gửi địa chỉ cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn địa chỉ, định vị GPS, phát hiện ở gần đây, cô cũng không có bắt xe, trực tiếp đi theo định vị.

Khi ở ngã tư đường, đèn dành cho người đi bộ trước mặt đã chuyển xanh, Thẩm Hạ Lan cất bước đi.

Vào lúc này, một chiếc xe sang đột nhiên vượt đèn đỏ, trực tiếp lao về phía Thẩm Hạ Lan.

“Cần thận!”
Người bên cạnh không biết ai hét một tiếng, nhưng khi Thẩm Hạ Lan quay đầu thì đã muộn rồi.

“Rầm” một tiếng, cô trực tiếp bị đâm bay ra ngoài với tư thế như diều đứt dây.

Xong rồi!
Đáy lòng Thẩm Hạ Lan vụt qua một suy nghĩ như vậy, hai tay vô thức ôm bụng, nhưng khoảnh khắc cơ thể đập xuống đắt, cô vẫn cảm thấy toàn thân đau nhức, bụng bỗng thắt lại, một chất dịch nóng ám thuận theo hai chân chảy ra.

Con! Thẩm Hạ Lan đau tới xé lòng, muốn mở miệng, nhưng một ngụm máu tươi trào ra, sau đó rơi vào trong bóng tối.

Người xung quanh nhanh chóng vây lại.

Tài xế gây tai nạn nhìn thấy đông người, trực tiếp lái xe bỏ trốn.

Thẩm Hạ Lan nằm ở giữa đường, thân dưới máu tươi từ từ lan ra, rất nhanh nhuộm đỏ một mảng, rất nhức mắt.

“Mau gọi 115, nếu không sẽ có người chết.”
“Đúng đúng đúng, bảo cảnh sát.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui