Cuối cùng cô đã không bảo vệ được con mình.
Có lẽ đây là ý trời.
Sau khi phát hiện Diệp Ân Tuấn ngoại tình, cô không biết phải giải quyết đứa bé này thế nào nữa, sau đó cô xảy ra tai nạn và đứa bé đã rời xa thế giới này.
Nghĩ đến điều này, trái tim Thẩm Hạ Lan rất đau đớn và khó chịu.
Cô muốn khóc, nhưng lại cảm thấy nước mắt đã cạn khô, không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì, làm ngơ Diệp Ân Tuấn.
Thầy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn càng khó chịu hơn.
“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì có thể đánh anh mắng anh, chỉ cần em đừng kìm nén bản thân mình.”
Thẩm Hạ Lan giống như không hề nghe thấy, cô vẫn nhìn lên trần nhà.
Màu trắng của tuyết tượng trưng cho sự thánh thiện, liệu đứa con của cô có được lên thiên đàng không?
Cô không xứng làm một người mẹ.
Năm năm trước cô có thể bảo vệ được đứa trẻ nhưng năm năm sau cô thật vô dụng.
Thẩm Hạ Lan nằm đó không nói một lời.
Y tá đến đổi bình truyền dịch cho cô.
Tiêu Niệm Vi đến kiểm tra cho cô, sau đó nói với cô vài câu, cô cũng chỉ gật đầu nhẹ, hình như rất mệt mỏi.
Khi mọi người đã đi hết thì chỉ còn lại Diệp Ân Tuấn ở đó, Thẩm Hạ Lan nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ.
Cô không khóc không cười không ồn ào, thậm chí không nói một câu, cô như vậy khiến Diệp Ân Tuấn rất đau lòng và lo lắng, nhưng lại không thể làm gì được.
Không còn cách nào khác, anh đành bảo Phi đưa Diệp Nghê Nghê đến đây.
Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Nghê Nghê, ánh mắt cô khẽ chuyển động, sắc mặt cũng có chút cải thiện, nhưng vẫn còn yếu ớt.
“Mẹ, mẹ ốm sao?”
“Đến đây để mẹ ôm nào!”
Thẩm Hạ Lan đưa tay về phía con gái mình.
Diệp Nghê Nghê ngoan ngoãn trèo lên giường, đưa bàn tay nhỏ bé ra ôm chặt Thẩm Hạ Lan, vỗ nhẹ vào lưng cô, nói nhỏ: “Mẹ đừng sợ, Nghê Nghê sẽ ở bên mẹ, con biết tiêm thuốc với uống thuốc rất khó chịu, nhưng mẹ là người kiên cường nhất có đúng không nào? Mẹ có thể vượt qua mà, Nghê Nghê thổi cho mẹ nhé, phù phù, không đau, không đau nữa rồi.”
Nói xong, Diệp Nghê Nghê thổi vào chỗ cây kim trên mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ kia khiến mắt Thẩm Hạ Lan đỏ hoe.
“Mẹ không đau nữa, mẹ không đau chút nào hết.”
Cô ôm chặt Diệp Nghê Nghê, cuối cùng cũng bật khóc.
Diệp Ân Tuấn thấy cô khóc thì mới thở phào nhẹ nhõm, anh nhanh chóng đưa giấy qua nhưng Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy, cô tự mình lấy khăn lau nước mắt, cô sờ đầu Diệp Nghê Nghê nói: “Bệnh viện không phải nơi tốt lành gì, con và chú Phi về đi, mẹ nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe lên thôi.
Sau khi mẹ khỏe hơn, mẹ sẽ đến gặp con có được không? Lúc mẹ không có nhà thì con phải ngoan ngoãn, có biết không?”
“Con biết rồi, mẹ ơi, mẹ phải chăm sóc bản thân nhé.”
“Được.”
“Ngoéo tay nào.”
Diệp Nghê Nghê duỗi ngón tay út về phía Thẩm Hạ Lan.
Sau khi Thẩm Hạ Lan và con gái ngoéo tay xong, Diệp Nghê Nghê được đưa đi.
Bây giờ Diệp Ân Tuấn thật sự rất sợ ở một mình với Thẩm Hạ Lan.
Cô mắng mình cũng được, đánh mình cũng được nhưng cô đừng đối xử lạnh nhạt với anh như vậy.
Thẩm Hạ Lan thực sự coi anh như không tồn tại.
Diệp Ân Tuấn rót cho cô một cốc nước ấm, nhưng Thẩm Hạ Lan không nhận lấy, cô nhắm mắt đi ngủ.
Khi Lam Tử Thất biết tin Thẩm Hạ Lan bị tai nạn thì vội chạy đến, lúc đến nơi thì Thẩm Hạ Lan đã ngủ.
“Sao lại xảy ra chuyện này được? Là tôi không tốt, không nên để cô ấy một mình.”
Thầy Lam Tử Thất tự trách mình, Diệp Ân Tuấn nói: “Không liên quan đến cô.”
“Tâm trạng của cô ấy có ổn không?”
“Ngoại trừ việc không nói chuyện với tôi và thích ngủ hơn thì mọi thứ khác đều ổn.”.