Diệp Ân Tuấn có chút đau khổ.
Lam Tử Thất nhìn anh, trầm giọng nói: “Để lát nữa tôi khuyên cô ấy.”
“Không cần đâu.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất cứng đầu.
Cho dù Thẩm Hạ Lan có phót lờ anh thì anh vẫn chăm sóc cô tận tình như cũ.
Thẩm Hạ Lan cũng không tranh cãi với anh, không đuổi anh đi, để mặc anh chăm sóc, chỉ là không nói chuyện, ăn no thì đi ngủ, cơ thể khôi phục rất nhanh.
Sau hơn một tuần, sức khỏe của Thẩm Hạ Lan đã tốt hơn rất nhiều.
Cô yêu cầu xuất viện.
Diệp Ân Tuấn hỏi Tiêu Niệm Vi, sau khi biết Thẩm Hạ Lan có thể xuất viện về nhà để hồi phục sức khỏe thì anh nhanh chóng sắp xếp xe và máy bay trực thăng, dự định sẽ đưa Thẩm Hạ Lan trở lại Hải Thành trong đêm.
Thẩm Hạ Lan đưa thỏa thuận ly hôn cho Diệp Ân Tuấn.
“Chúng ta ly hôn đi.”
Thẩm Hạ Lan rất bình tĩnh nói, không có quá nhiều cảm xúc, giống như tất cả cảm xúc đã chìm xuống đáy biển, vô cùng tĩnh lặng.
Tay Diệp Ân Tuấn có hơi run, anh nhìn bốn chữ thỏa thuận ly hôn chói mắt đó, rất lâu vẫn chưa lên tiếng.
“Anh không đồng ý.”
“Tôi không thảo luận với anh, tôi chỉ thông báo cho anh thôi, tôi cũng sẽ không trở về Hải Thành với anh, tôi sẽ tạm thời ở lại đây.
Tạm thời bây giờ tôi chưa muốn thông báo với bọn trẻ, tôi cũng sẽ không giành quyền nuôi con với anh, tôi tin anh sẽ đối xử tốt với các con và sẽ không bạc đãi chúng.
Dạo gần đây tôi bận việc riêng, có thể không có thời gian chăm sóc cho chúng nên tạm thời giao cho anh, khi nào công việc ổn định rồi thì tôi sẽ đón bọn trẻ đến chơi.”
Thẩm Hạ Lan không xem trọng lời từ chối của Diệp Ân Tuấn, cô tự nói.
Trái tim Diệp Ân Tuấn đang rỉ máu.
“Tôi sẽ không để em làm việc một mình ở thành phố B, nếu em không muốn thấy tôi thì tôi sẽ rời đi, nếu em muốn phát triển sự nghiệp thì tôi sẽ giao toàn bộ nhà họ Diệp lại cho em.”
“Tôi không cần đồ của anh, cũng không cần sự thương xót của anh.
Diệp Ân Tuấn, khi ở bên cạnh anh, tôi không có mưu đồ gì, khi rời đi vẫn như vậy.
Anh biết không, từ lúc bắt đầu tôi trao ra tình yêu của mình, ba năm đó anh không yêu tôi, nhưng tôi vẫn kiên trì, đó là bởi vì tôi tin rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ động lòng với tôi, bây giờ chúng ta sắp chia tay rồi, cũng không phải vì gì khác, chỉ là vì đã không còn tình yêu nữa.
Hôn nhân có tình yêu là mật ngọt, hôn nhân không có tình yêu là nhà tù, chúng ta hà tất gì phải nhốt nhau trong cái nhà tù ấy? Nếu sau này anh muốn tái hôn thì tôi vẫn sẽ chúc phúc cho anh, chỉ cần cô ta đối xử tốt với các con là được.”
“Không có người phụ nữ khác, anh cũng sẽ không tái hôn.
Thẩm Hạ Lan, đời này em đừng mơ ly hôn với anh!”
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng.
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói: “Tùy anh, đến thời hạn 6 tháng sau tôi sẽ khởi tố ly hôn, tôi không cần thứ gì của anh hết, tôi thực sự rất mệt mỏi.
Đứa con này mắt rồi, tôi rất buồn, cũng rất đau lòng, tôi cảm thấy mình sắp kiệt sức rồi, cho nên tôi không còn sức để gây gỗ với anh nữa, cũng không muốn tranh cãi với anh làm gì, tôi chỉ muốn ly hôn, nếu anh thật sự đã từng thật lòng yêu tôi thì hãy thành toàn cho tôi đi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan gọi cho Lam Tử Thất bảo cô đến đón mình.
Khi Lam Tử Thất đến, nhìn thấy khí lạnh quanh thân Diệp Ân Tuấn thì có chút luống cuống.
“Hạ Lan, tớ nghĩ cậu vẫn…”
“Ngay cả cậu cũng không cần mình nữa sao?”
Lúc Thẩm Hạ Lan mở đôi mắt ngân ngắn nước nhìn Lam Tử Thất thi trái tim Lam Tử Thất hơi nhói đau, cô không nói được lời nào.
“Tớ đưa cậu đi.”
Lam Tử Thất đỡ Thẩm Hạ Lan đi qua người Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn bất ngờ đưa tay ra giữ chặt tay của cô, anh sợ buông tay ra thì anh thật sự sẽ mắt cô.
“Buông ra.”
Thẩm Hạ Lan không quay đầu lại.
Cô không dám quay lại, cũng không thể quay lại, bởi vỉ cô sợ mình sẽ luyến tiếc.
‘Yêu một người có thể cần một giây, nhưng để quên một người có thể sẽ cần cả đời.
Cô yêu Diệp Ân Tuấn, nhưng cô không thể chịu đựng người đàn ông cô yêu lại qua lại với người phụ nữ khác.
Dấu son kia như một mỏ hàn đâm vào ngực cô, thương tích chồng chất, máu me đầm đìa, vô cùng đau đớn, nhưng lại không thể phai mờ..