Nhưng Diệp Ân Tuấn không giải thích gì cả.
Nếu thực sự không có gì thì tại sao anh lại không nói một lời nào?
Anh chưa bao giờ nói dối mình, cho nên không giải thích có nghĩa là ngầm chấp nhận, có đúng không?
Thẩm Hạ Lan muốn thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
“Diệp Ân Tuấn, anh còn muốn lưu luyến gì nữa? Khi anh làm chuyện gì kia, anh có từng nghĩ đến cảm xúc của tôi không?”
“Anh chưa từng làm gì có lỗi với em hết.”
Diệp Ân Tuấn vẫn nói như vậy.
Thẩm Hạ Lan nở một nụ cười gượng gạo, vành mắt ngắn lệ.
“Vậy thì tại sao anh lại không giải thích? Dầu son kia là gì? Anh và cô ta có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì hết, anh không có quan hệ gì với cô ta hết.”
Thẩm Hạ Lan cười khổ.
“Hóa ra là tình một đêm, chỉ vì ba tháng đầu của thai kỳ không được làm nên anh không chịu nổi rồi sao?
Hay là anh cảm thầy một người phụ nữ như tôi có thể chịu đựng được sự lừa dối của anh trong suốt thai kỳ?”
Thẩm Hạ Lan quay đầu lại, hai mắt đã đẫm lệ.
“Tôi muốn lưu lại cho nhau một chút thể diện, nhưng tại sao anh phải làm như vậy? Nếu đã làm chuyện đó rồi thì đừng nghĩ đến chuyện giữ tôi lại.
Thẩm Hạ Lan tôi là người thế nào chẳng lẽ anh không biết?
Một số lỗi lầm có thể tha thứ, nhưng có một số nguyên tắc, thứ cho tôi không thể tha thứ được.”
Thẩm Hạ Lan hắt tay Diệp Ân Tuấn ra.
Không phải vì sức lực cô lớn mà vì Diệp Ân Tuấn không muốn làm cô bị thương.
“Dù thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý ly hôn!”
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn chỉ có thể cắn răng nói ra câu này.
“Tuỳ anh.”
Thẩm Hạ Lan không ép buộc nữa, Lam Tử Thất đỡ cô rời đi.
Bên ngoài đang có mưa phùn, mưa không lớn lắm nhưng thắm ở trên người có chút lạnh.
Diệp Ân Tuấn đưa áo khoác cho Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng nói: “Cho dù em không thích đồ của anh thì cũng đừng đối xử tệ với bản thân mình.”
Lần này, Thẩm Hạ Lan không từ chối.
Cô và Lam Tử Thất bắt một chiếc taxi rồi rời khỏi bệnh viện.
Từ trong kính chiếu hậu của chiếc xe nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng trong mưa nhìn họ rời đi.
Đôi mắt anh thâm quằng, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng anh mới là người ngoại tình, tại sao cô lại cảm thấy buồn và không nỡ như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thầy mình quả thật quá vô dụng.
Cô ép mình nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế giả vờ ngủ.
Thấy bọn họ như vậy, Lam Tử Thất không khỏi có chút buồn bã, tiếc nuối.
“Có lẽ anh ấy thực sự có nổi khổ riêng.”
“Đừng nói nữa, Tử Thất, tớ mệt lắm.”
Thẩm Hạ Lan không nói nữa.
Lam Tử Thất cũng không nói gì nữa, cô đỡ Thẩm Hạ Lan trở về căn hộ đã thuê.
Thẩm Hạ Lan nằm xuống ngủ một ngày một đêm khiến Lam Tử Thất bị dọa sợ, nếu không phải các chỉ số của cô bình thường thì Lam Tử Thất đã cân nhắc đưa người đến bệnh viện lần nữa rồi.
Thầy Lam Tử Thất lo lắng cho mình, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Tớ không sao, chỉ hơi không có sức thôi.
Tớ nhớ lúc trước cậu nói có nhạc sĩ tìm cậu, mọi chuyện thế nào rồi?”
Nghe Thẩm Hạ Lan hỏi chuyện của mình, Lam Tử Thất chán nản nói: “Đã là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ đến chuyện của tớ hả? Điều quan trọng nhát bây giờ là cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?”
“Tớ muốn hỏi mà.”
Thẩm Hạ Lan rất kiên trì.
Lam Tử Thất nói: “Nhạc sĩ kia chính là nhạc sĩ tài giỏi Giang Sơn mà chúng tớ đi tìm, sau khi anh ta nghe bài hát của tớ thì dự định đào tạo tớ một tháng rồi sau đó cho phát hành album.”
“Đây là chuyện tốt, cậu mau thu dọn đồ đạc đi.”
“Vậy cậu phải làm sao? Sức khỏe của cậu vẫn còn yếu.”
Lam Tử Thất nói gì cũng không đồng ý..