Cục Cưng Có Chiêu


Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Mục đích của chúng ta là gì? Tử Thất, cậu phải nghĩ đến ba và em trai của cậu, còn có Tống Đình nữa.

Nhiều tiền như vậy đang đợi cậu đấy, cậu nỡ bỏ sao? Tớ cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là sẩy thai thôi mà, dưỡng bệnh một thời gian sẽ tốt lên thôi.

Cậu ở bên cạnh tớ cũng chẳng có ích gì, tớ còn ít tiền, cậu giúp tớ tìm một y tá đến chăm sóc tớ là được rồi, còn cậu có thể đi làm chuyện của mình.

Bây giờ cậu tạm thời không thể mở công ty điện ảnh được nên hãy dựa dẫm vào Giang Sơn rồi ký hợp đồng với một công ty điện ảnh để phát triển sự nghiệp.”
“Tớ không thể bỏ cậu lúc này được, nếu không nhờ cậu thì sao tớ có được cơ hội này? Hạ Lan, dù tớ có đi thì cũng phải đợi đến khi cậu hoàn toàn khỏe lên mới được.”
Thẩm Hạ Lan có nói gì thì Lam Tử Thất cũng không đồng ý để cô lại một mình.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Tớ thật sự không sao hết, nếu cậu không yên tâm thì có thể giúp tớ tìm một người đến đây.”
“Aj”
“Khương Hiểu, lâu như vậy rồi chắc vết thương của cô ấy đã lành rồi.

Bây giờ tớ định ly hôn với Diệp Ân Tuấn, bên cạnh tớ đều là người của anh ta, cũng chỉ có Khương Hiểu và Lam Thần là của người của tớ, bây giờ tớ chỉ có thể tin tưởng bọn họ thôi.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất nhanh chóng nhớ ra cô y tá Khương Hiểu kia.

“Được, cô ấy đến thì tớ sẽ đi, cậu không được phép đuổi tớ đi trước khi cô ấy đến đâu nhé.”
Lam Tử Thất kiên trì nói.

Thẩm Hạ Lan cũng không tranh cãi với cô nữa, cô gật đầu rồi tiếp tục ngủ.

Thấy cô như vậy, Lam Tử Thất cảm thấy rất đau lòng, nhưng cô cũng hết cách.

Chuyện tình cảm là chuyện của những người trong cuộc, người ngoài như bọn họ chỉ có thể bó tay.

Giấc ngủ này của Thẩm Hạ Lan khá yên ổn.

Khi cô tỉnh lại thì Khương Hiểu đã xuất hiện trước mặt cô.

“Đến nhanh như vậy sao?”
“Sếp Diệp cử người đưa chúng tôi đến đây.”
“Chúng tôi?”
Thẩm Hạ Lan nghe Khương Hiểu nói câu này thì nhất thời sửng sờ.

Khương Hiểu nhanh chóng gật đầu.

“Vâng, tôi và Lam Thần còn có một số đàn em của Lam Thần nữa.

Sếp Diệp nói cho dù cô có đưa ra quyết định gì thì tôi và Lam Thần cũng đều là người của cô, cô có thể tùy ý sử dùng, không cần phải kiêng dè anh ấy.”
Thẩm Hạ Lan không lên tiếng.

Diệp Ân Tuấn quá hiểu cô, cũng vẫn cưng chiều cô như cũ, nhưng sự cưng chiều như bây giờ thực sự khiến cô rất khó chịu.

“Lam Thần đâu?”
Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, sợ mình không thể kiềm chế được.

Khương Hiểu nhanh chóng nói: “Lam Thần đi điều tra vụ tai nạn xe rồi, nghe nói đối phương lái xe mang biển số giả, tài xế gây tai nạn cũng đã bỏ trốn, camera cũng không còn, anh ấy nói anh ấy có cách điều tra được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Năng lực xử lý công việc của Lam Thần ngày càng tốt.

Cô không hỏi, cũng không muốn hỏi, cô chỉ cần kết quả.

“Vết thương của cô đã lành chưa?”
“Đã lành rồi, cảm ơn bà chủ quan tâm.”
Khương Hiểu nở nụ cười ngọt ngào khiến tâm trạng Thẩm Hạ Lan tốt hơn rất nhiều.

“Tôi đói rồi, cô làm cho tôi món gì đó được không? Tử Thất đi rồi sao?”
“Vâng, nhạc sĩ đã gọi cho cô ấy bảo cô ấy qua đó rồi.

Bây giờ tôi sẽ nấu món gì đó ngon ngon cho bà chủ nhé, bà chủ muốn ăn gì?”
“Tùy cô, tôi ăn không nồi, cô nấu cho tôi chút cháo đi.”
Thẩm Hạ Lan không có nhiều hứng thú lắm.

Khương Hiểu vẫn làm một số món khác cho cô.

Thẩm Hạ Lan chỉ ăn hai miếng rồi không ăn nữa.

Khương Hiểu không ép cô ăn, lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh thì nói chuyện phím với cô ta, nói những chuyện tầm phào giới giải trí, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Ân Tuấn không đến gặp cô, cũng không gọi cho cô.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi không chịu đựng được nỗi nhớ nhung này, nhưng mà cảm thầy Diệp Ân Tuấn làm như vậy cũng coi như thức thời và khôn ngoan..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui