Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa


Tư Kình Vũ bị biểu lộ tuyệt vọng của cô làm kinh hãi, những trí nhớ mơ hồ năm đó chợt ùa về, năm đó đúng là hắn đã cưỡng bức cô. Nhưng Tư Kình Vũ là ai? Hắn lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy, so với Nhan Nghiên càng hiểu rõ hơn việc nắm lấy nhược điểm của người khác để chiếm ưu thế. Tư Kình Vũ lạnh nhạt cười, nói: “Em đương nhiên có thể nói điều em muốn, nhưng kết luận cuối cùng vẫn ở quan toà, không biết ông ấy sẽ tin em hay tin tôi hơn nhỉ?”

Ý của Tư Kình Vũ quá rõ ràng, nếu hắn muốn tranh Tử Hằng với Nhan Nghiên, cô có thể nhờ Vệ Tề Hàn đến giúp, nhưng cũng không có nhiều phần thắng, hơn nữa, Vệ Tề Hàn sẽ không ủng hộ cô làm vậy, với tình thế hiện nay, việc anh ta muốn làm nhất chính là giữ mối quan hệ tốt đẹp nhất có thể với Tư gia.

“Em cũng không cần phải lo lắng như vậy, chúng ta còn chưa đến mức phải làm vậy, đúng không?” Tư Kình Vũ nói, rốt cục hắn cũng có thể chiếm được ưu thế, khống chế nổi cô nàng Nhan Nghiên này. “Tôi còn có thể cho em một lựa chọn khác, lo lắng của em sẽ không còn nữa!”

Nhan Nghiên tự nhận thấy những năm qua cô đã tự rèn luyện bản thân trở nên lì lợm, điểm yếu duy nhất chính là Tử Hằng. Cô cố gắng làm mình tỉnh táo lại, muốn đàm phán các điều kiện với Tư Kình Vũ, nhất định phải tỉnh táo.

“Tử Hằng vẫn có thể ở với em” Tay hắn lúc này vòng quanh chiếm hữu vòng eo Nhan Nghiên, đưa cô vào trong ngực, thân thể mềm mại dán chặt lấy hắn, “Mà em, phải làm người đàn bà của tôi!”

Nhan Nghiên giật mình, cô cười trầm trầm, cũng không đẩy hắn ra: “Em chưa bao giờ biết, hoá ra Tư Tổng lại có hứng thú với em”

Kỳ thực Tư Kình Vũ không chủ định nói vậy, thậm chí ý nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu hắn một giây trước, nhưng khi nói hắn cũng không hối hận chút nào, thậm chí lại càng chắc chắn với ý định này. “Tôi sẽ không ép buộc em trả lời ngay, cho em một buổi tối để suy nghĩ, sáng mai tôi muốn có câu trả lời”

Nhan Nghiên chăm chú bấu chặt vào lòng bàn tay, cô thực sự không ngờ, Tư Kình Vũ lại có ý nghĩ như vậy. “Chẳng lẽ Tư tổng đã quên rằng mình đã có hôn thê?”

Tư Kình Vũ vừa nghe Nhan Nghiên nhắc đến Văn Vi, ánh mắt hơi tối lại, nhưng hắn vẫn nói “Chẳng lẽ em không biết trên đời này có một loại người vẫn được gọi là tình nhân sao? Còn những chuyện khác, không liên quan đến em. Tôi cho em thời gian suy nghĩ, hãy cố gắng suy nghĩ thật cẩn thận đi!”

Hắn còn có quá nhiều việc cần làm rõ, do đó không tiếp tục nữa, “Tôi luôn ở trên lầu, lúc nào cũng hoan nghênh em đến thăm”. Nói xong, Tư Kình Vũ cười đắc thắng rồi bỏ đi.

Sau khi Tư Kình Vũ đi, Nhan Nghiên vẫn đứng yên chưa hết bàng hoàng. Cô không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này, mặc dù đã nghĩ đến bí mật của Tử Hằng rồi sẽ không giữ nổi, nhưng để Tư Kình Vũ hiểu lầm thì cũng không phải không tốt. Nhưng hiện tại khi Tư Kình Vũ biết Tử Hằng là con hắn, mà hắn lại muốn cướp lấy con trong tay Nhan Nghiên, cô phải làm thế nào bây giờ?

Nhan Nghiên tuyệt đối không thể sống thiếu Tử Hằng, nếu không có nó, cô sẽ không sống nổi. Tư Kình Vũ muốn cô làm người đàn bà của hắn, mà việc cô câu dẫn hắn không phải mục đích chính là đây sao? Sau khi câu dẫn hắn xong, sẽ dựa vào Tư Kình Vũ mà từng bước từng bước một báo thù Tư gia. Hiện giờ hắn lại chủ động nói ra, vì sao cô còn muốn từ chối?

Nhan Nghiên cứ ngẩn người ngồi trên ghế salon, căn phòng vốn đang ấm áp nhưng cô lại cảm thấy lạnh, gió rét đến thấu xương. Lạnh! Có phải cô đã quá tự phụ không! Từ nay về sau tất cả mọi việc đều nằm trong tay mình, cô làm sao có thể quên, người Tư gia không ai là dễ đối phó cả.

Tiếng khóc trong phòng Tử Hằng đưa Nhan Nghiên trở về với thực tại, cô vội vàng chạy vào phòng Tử Hằng, thấy cậu bé đang ngồi ngơ ngác trên giường, hai bên khoé mắt vẫn còn nước mắt, “Hằng Hằng, không sao, không sao đâu, có mẹ đây rồi”

“Mẹ, con gặp ác mộng!” Tử Hằng rúc vào ngực mẹ, hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên người mẹ, “Con mơ thấy ác ma, lão bắt được con, không cho con ở cùng với mẹ. Mẹ, con sợ, con rất sợ không được ở cùng mẹ nữa”

Nhan Nghiên lòng chua xót hôn lên tóc Tử Hằng: “Con ngốc, mẹ vĩnh viễn sẽ không đi đâu cả, mẹ luôn luôn ở bên con”

“Con còn mơ thấy cha”, Tử Hằng đã ngừng khóc, nằm trong lòng mẹ, nói khẽ “Cha cứu con từ trong tay ác ma, con nói với cha con muốn đi tìm mẹ. Sau đó cả hai cha con cùng đi tìm mẹ, nhưng tìm mãi vẫn không thấy. Cả cha và con đều rất lo sợ, mẹ ơi, mẹ đã ở đâu vậy?”

Toàn thân Nhan Nghiên run lên, cô cúi đầu xuống nhìn con trai, hỏi “Tử Hằng, con vừa nói ai cứu con?”

Tử Hằng cũng ý thức được mình vừa nói gì, cậu không dám ngẩng lên nhìn mẹ, đầu vẫn rúc trong lòng Nhan Nghiên, nói: “Mẹ, mẹ có giận con không, con không phải cố ý muốn nói đến chú đó đâu”

“Hằng Hằng, con rất muốn gọi người đó là cha, đúng không?” Nhan Nghiên vuốt ve mặt con, nhẹ nhàng hỏi.

Mặt Tử Hằng có vẻ do dự, dường như đang suy nghĩ phải trả lời mẹ nó như thế nào. Mãi một lúc lâu sau cậu bé mới nói: “Mẹ, hôm nay xem dến đoạn ông lão ngồi trong căn nhà biết bay đi du lịch cả thế giới, con cũng muốn có một căn nhà như vậy. Chú Tề Hàn hỏi con có cho chú vào không, thật ra con không muốn cho chú Tề Hàn vào đâu, con chỉ muốn cho cha vào thôi, con sẽ nói với cha, cha không được bắt nạt mẹ nữa, phải cùng con bảo vệ mẹ, chăm sóc cho mẹ. Sau đó ba người nhà mình cùng ở trong căn nhà đó, có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn”

Nhan Nghiên hai mắt như đẫm lệ, cô không xứng làm mẹ, thì ra Tử Hằng khát khao tình thương của cha, mong mỏi có Tư Kình Vũ làm cha đến thế. Còn Nhan Nghiên, khiến cho cậu bé không thể gọi Tư Kình Vũ bằng cha, thậm chí bị ép buộc phải căm ghét hắn. Nhan Nghiên thực sự đã làm người rất xấu xa rồi!

“Dù sao đây cũng chỉ là giấc mơ thôi”, Tử Hằng thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, tranh thủ thời gian nói “Con bây giờ vẫn ghét người đó, người đó làm mấy cô kia bắt nạt hai mẹ con mình, thấy cô kia chạy đi còn đuổi theo. Con tuyệt đối sẽ không yêu quý chú đó, sẽ luôn luôn chán ghét chú.”

“Mẹ xin lỗi, Hằng Hằng, thực sự xin lỗi con”, cô quá ích kỷ, tại sao lại để Tử Hằng phải chịu đựng mối hận giữa cô và Tư Kình Vũ, trong khi Tử Hằng còn nhỏ như vậy. “Thật ra, thật ra hắn cũng không xấu như vậy, trong lòng hắn cũng rất yêu quý Hằng Hằng”

“Tiểu Nghiên, tại sao mẹ lại nói đỡ cho chú?” Tử Hằng kỳ quái nhìn Nhan Nghiên, không phải mẹ đều chán ghét cha là người xấu sao? “Hơn nữa mẹ đã nói, từ nay về sau chỉ chán ghét chú, không gặp mặt cũng không nói chuyện với chú nữa”

“Nhưng vừa rồi con có nói, muốn chú cùng vào nhà với con, cùng hai mẹ con đi du lịch thế giới mà!” Nhan Nghiên nói.

“Nếu chú không bắt nạt mẹ, đối tốt với mẹ con mình, thực sự sửa lại những câu nói sai trước đây, thì được ạ!” Trong lòng Tử Hằng đầy do dự, cậu vừa muốn tha thứ, lại vừa chán ghét Tư Kình Vũ. Cậu muốn yêu mến hắn, nhưng hắn lại khi dễ Nhan Nghiên, nên mới quyết định chán ghét hắn. Thật là phiền phúc, từ nay về sau hay là đừng coi người xấu kia là cha nữa!

Nhan Nghiên ôm chặt con, hai mắt đẫm lệ, trong lòng đã có quyết định

Tư Kình Vũ đi cả đêm về Tư gia, Tống Ngọc San và Tư Thành Đống đều không có nhà, Tư Lập Hạ vẫn chưa về. Khi Tư Kình Vũ bước vào, một người hầu giật nảy mình, vị thiếu gia này, không biết bao lâu rồi mới trở về.

Tư Kình Vũ vừa đến nơi, việc đầu tiên là gọi vú Bảo vào thư phòng. Vú Bảo bị thiếu gia gọi, sợ tới mức run rẩy, nhưng vẫn run run tiến vào: “Thiếu gia tìm tôi có chuyện gì không?”

Tư Kình Vũ ngồi trên ghế, một bên dựa vào ghế, thần sắc âm trầm “Vú Bảo, bà hãy đem chuyện đêm đó kể lại đi”

“Thiếu gia, cậu nói đêm nào vậy?” vú Bảo khó hiểu hỏi.

“Chính là buổi tối hôm sinh nhật Lập Hạ”, đôi mắt sâu đen nhìn chằm chằm vào thân thể tròn vo, “Chính bà đã đứng trước cửa phòng tôi đêm hôm đó. Đêm đó Tư gia đã xảy ra chuyện gì, bà kể lại đi”

Vú Bảo hít thở không thông, sắc mặt tái nhợt: “Thiếu, thiếu gia, đã lâu như vậy, làm sao tôi có thể nhớ được”

Vú Bảo, chuyện mẹ tôi khi mới về Tư gia bà còn nhớ rõ, nói gì đến chuyện mới xảy ra chỉ sáu năm trước” Tư Kình Vũ nhìn chằm chằm vào thần sắc thay đổi của bà ta, “Có phải đêm đó tôi đã uống rất say?”

“Đúng vậy, thiếu gia”, tim vú Bảo đập mạnh, không hiểu sao sau nhiều năm rồi mà thiếu gia lại muốn đi tìm hiểu chuyện này.

“Đêm đó có xảy ra chuyện gì không?” Tư Kình Vũ sát sao hỏi, “Tôi uống rượu say, bình thường cũng không chịu nằm yên, có phải tôi đã làm ra chuyện gì không?”

Vú Bảo không biết từ “chuyện” của Tư Kình Vũ là có ý gì, nhưng thiếu gia của bà ta là người cực kỳ khôn khéo, muốn nói dối trước mặt hắn, thực sự không dễ dàng chút nào. “Có, cũng tốt”

“Cũng tốt là ý gì?”, đồng tử của Tư Kình Vũ hơi co lại, “Đêm hôm đó, tôi có xuống lầu, hoặc có đem một ai đó vào phòng mình không?”

Vú Bảo bị doạ triệt để, chẳng lẽ thiếu gia đã nhớ ra điều gì? Nhưng nếu thiếu gia nhớ ra điều gì đó, đã không hỏi bà ta như bây giờ. Vú Bảo cười gượng: “Sao có thể như vậy được, thiếu gia thật biết nói đùa”

“Vú Bảo, bà là người nhìn thấy tôi lớn lên, bà cũng biết rằng những gì tôi làm đều rất chuyên tâm, hơn nữa theo thói quen những gì đã điều tra là phải tra ra đến cùng. Hiện tại tôi cho bà một cơ hội để nói thật, bằng không nếu tôi điều tra ra, sẽ không còn được như bây giờ đâu”

Vú Bảo quỳ xuống: “Thiếu gia, tôi, tôi thật sự không có gan nói dối với cậu mà! Dù gan tôi có lớn bằng trời cũng không dám gạt thiếu gia đâu.”

“Rất tốt, bà đứng dậy đi” Khoé miệng Tư Kình Vũ lộ ra một nụ cười, “Hiện tại tôi hỏi bà một chuyện, bà chỉ cần trả lời là được”

Đến nước này, vú Bảo nào dám không gật đầu “Thiếu gia cứ hỏi, điều gì tôi biết, nhất định sẽ nói hết cho cậu nghe”

“Sáng hôm sau ngày sinh nhật Lập Hạ, tôi thấy cha tôi cùng Nhan Nghiên từ phòng Vương Đồng bước ra, bà có biết chuyện gì đã xảy ra không?” Tư Kình Vũ đứng dậy, đến trước mặt vú Bảo, ngồi xuống hỏi.

Vú Bảo biết rõ thiếu gia đã hỏi đến đây, nhất định không thể nói dối. Nhưng việc sau nhiều năm như vậy lại bị lộ ra, điều này rất khó hiểu. Bà ta vẫn còn dựa vào may mắn, không đến phút cuối không lộ ra: “Tôi, tôi không biết, khi đó tiên sinh yêu mến Nhan Nghiên nên đến, có lẽ là đến tìm Nhan Nghiên”

Vú Bảo, bà có muốn tiếp tục làm việc ở Tư gia không? Bà có muốn Vương Đồng giữ được việc làm không? Cho dù bà không chịu nói, tôi cũng đã biết sự thật”. Sắc mặt Tư Kình Vũ trầm xuống, mụ già này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, “Đêm hôm đó, người ở trong phòng Vương Đồng không phải là Nhan Nghiên, mà là Vương Đồng, đúng không? Chắc chắn là vậy, người phát sinh quan hệ với cha tôi cũng là Vương Đồng, mà quan hệ của bọn họ vẫn tiếp tục đến tận hôm nay!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui