Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa


Vú Bảo mở to mắt, khiếp sợ nhìn Tư Kình Vũ, thiếu gia đã biết hết tất cả mọi chuyện! Bà ta sợ hãi nắm lấy ống quần Tư Kình Vũ: “Thiếu gia, tôi, tôi không cố ý lừa gạt cậu, không phải tôi muốn vậy. Trước đây, trước đây thực sự là không còn cách nào khác.”

Quả nhiên hắn không đoán sai, Tư Kình Vũ một cước đá vú Bảo đang níu kéo dưới chân, ngồi lại trên ghế, nói: “Bây giờ, bà đem hết mọi chuyện hôm đó kể lại cho rõ ràng”

Vú Bảo đã sớm bị doạ đến hoang mang lo lắng, còn gì mà không dám nói, vì vậy đem tất cả mọi chuyện năm đó kể rõ ràng từ đầu đến cuối. Sắc mặt Tư Kình Vũ ngày càng khó coi, hắn lại gọi Thanh tẩu vào hỏi thêm một lần, sau đó rời khỏi Tư gia ngay trong đêm đó.

Hắn mở mui xe, đi bằng tốc độ nhanh nhất. Hôm nay khi theo dõi Nhan Nghiên, hắn nhận được điện thoại về kết quả điều tra, từ khi nhận được kết quả đó, cả người hắn nóng như lửa đốt. Biết Tử Hằng là còn mình, hắn như có cảm giác mình đã phạm tội tày trời. Trước đây hắn vốn nghĩ Nhan Nghiên có quan hệ với cha hắn, mỗi lần vừa thấy hai mẹ con thì hắn lại cảm thấy vô cùng điên cuồng phẫn nộ, thậm chí, còn có vài phần hận Nhan Nghiên. Năm đó hắn bức cô hiến giác mạc, phân nửa lý do của việc đó cũng bởi mối hận kia. Nhưng bây giờ, hắn mới biết được, hắn đã sai rồi.

Năm đó hắn và cha hắn cùng bị phục thuốc, mà người cưỡng bức Nhan Nghiên chính là hắn, làm cô bị mù, cũng vẫn là hắn. Nếu Nhan Nghiên không kịp thời bỏ trốn, lúc ấy rất có thể cô sẽ chết trên bàn phẫu thuật. Đây chính là thủ đoạn của mẹ hắn để cắt đứt quan hệ của cha hắn với đàn bà.

Từng đợt gió lạnh thổi lên mặt, cũng khiến hắn thêm vài phần tỉnh táo. Hắn lái xe một mạch đến chân toà nhà, bảo vệ nhận ra xe hắn vội vàng mở rào chắn. Tư Kình Vũ lái xe vào, sau đó tiến vào thang máy, thiếu chút nữa hắn ấn vào tầng mười bảy, cuối cùng lại thôi.

Hôm nay Nhan Nghiên đưa Tử Hằng ra cửa, Tử Hằng được dì Tống đưa đến nhà trẻ, khi vừa bước ra trước cửa toà nhà thì xe Tư Kình Vũ đi đến. Hắn mở cửa sổ, thấy Tử Hằng liền bước xuống xe.

Nhan Nghiên quặn lòng, cô đương nhiên không quên tối qua Tư Kình Vũ đã nói điều kiện giao dịch với mình. Cô căng thẳng nắm chặt túi xách trong tay, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tư tổng, thật là trùng hợp!”

Tuyệt đối không phải là trùng hợp! Nhưng Tư Kình Vũ không nói ra, khoé miệng hắn hiện lên một đường cong vui vẻ, nhìn Nhan Nghiên đứng bên cạnh Tử Hằng, nói: “Tử Hằng, chào buổi sáng!”

Miệng Tử Hằng giật giật, đưa mắt nhìn Nhan Nghiên. Hắn lại còn chào cậu, thôi được, cậu là đàn ông có phong độ, dù có ghét người trước mặt nhưng cũng phải đáp lại nha. Tử Hằng lạnh lùng nói: “Chào chú!”

Tư Kình Vũ thấy Tử Hằng gọi mình như vậy có chút bất mãn, thậm chí còn nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mặt cậu bé nhìn mình. Cậu chán ghét hắn, hắn cũng không phải cảm thấy thoải mái khi biết sự thật này. Kỳ thực Tư Kình Vũ không phải là người yêu mến trẻ con, càng không thường xuyên nói chuyện với trẻ con. Hắn mất tự nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, nói: “Cháu ăn sáng chưa? Chú đưa cháu đi ăn nhé?”

Tử Hằng không rõ vì sao Tư Kình Vũ lại đối tốt với mình như vậy, cậu bất an nhìn Nhan Nghiên, muốn trừng phạt Tư Kình Vũ một phen. Cậu cũng không nguyện ý cùng ăn sáng với hắn nha!

“Chúng ta vừa vặn cũng chưa có ăn sáng, Tư tổng không chỉ mời con tôi chứ!” Nhan Nghiên cười rất tự nhiên, cô biết Tư Kình Vũ muốn quan hệ giữa hắn với Tử Hằng trở nên gần gũi hơn. Kỳ thực Tử Hằng không bài xích, khi nhớ đến lời nói của cậu bé, cho dù cô hận Tư gia đến mức nào, cũng không thể ngăn cản Tử Hằng thân thiết với cha mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui