Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa


Đến lúc Tư Kình Vũ thành công khiêu khích được Nhan Nghiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt cô hồng nhuận, đang cắn môi dưới, liều mạng đẩy hắn ra. Cậu nhỏ của hắn dựng thẳng đứng, đem chân của cô mở ra hết cỡ, thặt lưng chen mạnh đi vào.

Cho dù Nhan Nghiên nội tâm mạnh mẽ, cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với Tư Kình Vũ, nhưng giờ khắc này cô lại quay mặt đi không nhìn hắn. Cũng ngay tại giây phút này, cô phát hiện ra trong lòng mình vẫn còn bóng tối, cho dù thân thể đã chuẩn bị, nhưng là tới thời điểm mấu chốt này, trong lòng cô lại vẫn nảy sinh sợ hãi.

Tư Kình Vũ hiện tại như tên đã lên dây, trong mắt hắn chỉ thấy Nhan Nghiên chẳng qua là quật cường thẹn thùng thôi. Hắn không chút lưu tình chút nào mà động thắt lưng. Hắn quả thực đã không đoán sai, những năm này khẳng định Nhan Nghiên chưa từng có người đàn ông khác. Chật khít bao vây lấy hắn như vậy, giống như muốn đẩy hắn ra ngoài. Cô rõ ràng không khác gì một trinh nữ.

Nhan Nghiên chỉ cảm thấy rất đau, đau rất nhiều, cảm giác xé rách đau nhức đó cơ hồ xua tan hết sự sung sướng lúc trước của cô, cái gì mà sẽ làm cho cô lần đầu tiên vui sướng, căn bản chính là chó má. Nhan Nghiên oán hận cắn hắn: “Tư Kình Vũ, anh đúng là tên khốn kiếp!”

Tư Kình Vũ thấy mặt Nhan Nghiên tái nhợt, bộ dạng thống khổ, cho dù muốn động cũng không có khí lực. Hắn rời tay xuống dưới, lại lần nữa hung hăng hôn lên môi cô. Hắn có rất nhiều kỹ xảo, đầu lưỡi hắn quấn quanh lấy đầu lưỡi Nhan Nghiên, lại tiếp tục trêu chọc. Tay càng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa ở nơi bọn họ hợp vào nhau đó.

Nhan Nghiên ô ô khóc rớt nước mắt, Tư Kình Vũ trêu chọc cô rất lâu, lâu đến mức trên người hắn vã mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống, hô hấp của hắn càng ồ ồ hơn. Người Nhan Nghiên thực ra không có đau đến nỗi như vậy, lại bị hắn làm cho vừa khó chịu vừa tê ngứa kỳ quái, cô vặn vẹo thân thể, hai tay cũng đã vòng ra phía sau cổ hắn.

Đây là một tín hiệu rất quan trọng, Tư Kình Vũ cũng cảm giác cô đã sẵn sàng, mới bắt đầu làm càn mà chuyển động. Mới một động tác, Nhan Nghiên đã gắt gao ôm cổ hắn, chăm chú cắn chặt môi dưới không cho mình phát ra bất cứ âm thanh gì.

Cô nghĩ rằng chuyện này rất nhanh sẽ chấm dứt, nhưng cô đã sai rồi, Tư Kình Vũ còn rất nhiều tinh lực, chốc lát thì ôm cô, chốc lát sau lại lật người cô lại. Cuối cùng cô bật khóc dùng giọng cực thấp xin tha: “Tư Kình Vũ, xin anh, em không được…, anh rốt cuộc khi nào mới chịu xong”

Tư Kình Vũ lật người Nhan Nghiên lại, nhìn thấy bộ dạng cô khóc điềm đạm đáng yêu, trong nháy mắt trước mặt như hiện lên hình ảnh mây mưa cùng cô gái trong trí nhớ. Hắn nâng chân của cô lên, lại trượt vào một lần nữa. Tư Kình Vũ cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đang sưng đỏ của cô, chuyển động thật mạnh vài chục lần, đưa cả hai người đều lên đến đỉnh.

Rất lâu sau Nhan Nghiên vẫn không ngừng rơi lệ, Tư Kình Vũ hôn lên mắt cô, ngậm lấy từng giọt nước mắt của cô, sau đó kéo chăn lên đắp cho cả hai.

Phía dưới bọn họ cư nhiên vẫn còn dính chặt lấy nhau, lâu dài làm Nhan Nghiên sinh sợ hãi, cô cầu khẩn hắn với bộ dạng có chút trẻ con: “Tư Kình Vũ, anh rời đi được không, em rất khó chịu”

Tư Kình Vũ thấy cô cầu xin đáng thương như vậy, lúc này mới buông tha cô. Hắn lấy khăn tay, lau sạch sẽ cho cả hai người, sau đó ôm chặt cô, nói: “Ngủ đi!”

Nhan Nghiên vốn cực kỳ mệt mỏi muốn ngủ, nhưng giờ phút này cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn hắn: “Anh không có áp dụng bất kỳ biện pháp gì! Còn bắn ở bên trong, Tư Kình Vũ, anh là đồ khốn kiếp.”

Tư Kình Vũ cũng ý thức được điểm này, hắn đã bị kích động, tựa như thẳng nhóc chỉ muốn hung ác chiếm lấy cô. Hiện tại hắn mới phát hiện mình quá kích động rồi, hơn nữa vừa rồi quả thật có phần nguy hiểm. Nhất thời hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn cô.

Nhan Nghiên đẩy đẩy hắn: “Nơi này là bệnh viện, anh, anh đi mua thuốc ngay bây giờ.”

Tư Kình Vũ dở khóc dở cười: “Đang ở trong bệnh viện nhi, em bảo anh đi mua thuốc tránh thai ở bệnh viện dành cho trẻ con?”

“Vậy anh đi ra ngoài mua!” Vừa nghĩ tới chuyện có thể có thai, Nhan Nghiên liền không rét mà run, “Anh đi nhanh lên, đi ngay bây giờ.”

Tư Kình Vũ đột nhiên cảm thấy bực tức, chẳng lẽ mang thai con của hắn thật sự khủng khiếp như vậy sao? Cô không phải đã có một đứa con trai với hắn sao? Nhưng vừa nghĩ lại, tình hình lúc này đúng là không nên có con. Hắn buông co ra, đắp chăn cho cô xong liền bắt đầu mặc quần áo.

Tư Kình Vũ đi qua mấy ngã tư mới tìm thấy hiệu thuốc, bây giờ đã là nửa đêm, khi hắn quay lại Nhan Nghiên đã ngủ say. Hắn đẩy cô, lấy nước uống, đưa thuốc vào miệng cho cô nuốt xuống. Hắn cũng mơ hồ hiểu được, dùng thuốc như vậy không tốt cho phụ nữ, nhìn thấy mắt cô hồng hồng, sắc mặt tái nhợt đáng thương, đột nhiên lòng hắn như thắt lại. Tư Kình Vũ nằm xuống bên cạnh, ôm Nhan Nghiên vào trong ngực, cũng tự nhắc nhở bản thân nhất định phải chú ý.

Lúc này Nhan Nghiên đã tỉnh lại, cô tựa vào ngực Tư Kình Vũ, ngực hắn vừa ấm áp lại rộng rãi. Cô như quay ngược lại thời gian, khi còn ở tại Tư gia, cô bị Vương Đồng chặn ngoài cửa, phải trốn vào trong phòng. Rất nhiều đêm như vậy, chỉ có Tư Kình Vũ ôm cô chìm vào giấc ngủ. Không hiểu sao, Nhan Nghiên có một cảm xúc khác thường, có chút bối rối, muốn đẩy hắn ra. Nhưng Tư Kình Vũ dường như đã ngủ, lại ôm cô thật chặt. Cuối cùng Nhan Nghiên cũng vô lực nhắm mắt lại, không bao lâu sau cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tử Hằng tỉnh lại, khi mở mắt ra đã thấy cha mẹ đều đứng bên giường, thực kỳ quái. Cậu khó hiểu hỏi mẹ:

“Tiểu Nghiên, vì sao mẹ lại ở cùng với chú?”

Tư Kình Vũ cau mày, đêm qua còn gọi hắn là cha, hiện giờ lại đổi giọng gọi bằng chú. Hắn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Tử Hằng quên rồi à? Hôm qua còn gọi ba là ba của con”

Mặt Tử Hằng đỏ lên, cậu bé đương nhiên vẫn nhớ rõ. Cậu nhớ mình được hắn ôm đến bệnh viện, còn gọi hắn bằng ba. Nhưng lúc này bảo cậu gọi hắn bằng ba, cậu thấy rất không tự nhiên, “Cháu không biết từ nay về sau chú có thể đối tốt với tiểu Nghiên không, cháu rất lo lắng, không biết có nên gọi ba hay không”

Nhan Nghiên ngồi xuống bên giường, cầm tay con, nói: “Hằng Hằng, dù có đối tốt với con hay không, đây vẫn là cha con, ngốc ạ, chẳng lẽ con không muốn nhận cha sao?”

Tử Hằng đưa khuôn mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào lòng mẫu thân, mắt nhìn Tư Kình Vũ: “Chú vẫn chưa trả lời cháu, chú sẽ đối tốt với Tiểu Nghiên chứ? Chú có giống cháu, luôn bảo vệ chiếu cố mẹ không?”

Tư Kình Vũ nhìn Nhan Nghiên, hắn ngồi xuống cạnh cô, nói: “Đồng ý, ta sẽ cùng con đối tốt với Tiểu Nghiên, chiếu cố bảo vệ cô ấy”

Nhan Nghiên trong lòng khẽ run lên, dù biết hắn vì an ủi con nên mới nói vậy, nhưng trong lòng không khỏi rung động.

“Vậy được”, Tử Hằng thoáng chốc cao hứng trở lại, cậu hé miệng cười gọi: “Ba!”

Tư Kình Vũ nghe thấy, vô cùng kích động, đêm hôm trước tuy đã nghe Tử Hằng gọi ba, nhưng chỉ trong khi cậu hôn mê, hiện tại thấy âm thanh trong trẻo gọi mình một tiếng “ba”, hắn xúc động muốn rơi nước mắt. Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng, tuy rằng bỗng nhiên lại có một đứa con trai, nhưng khi ôm Tử Hằng trong lòng, Tư Kình Vũ chỉ cảm thấy vô cùng thân mật yêu thương.

Nhan Nghiên lặng lẽ đứng một bên, ngắm nhìn hai cha con, không thể nói được cảm giác hiện tại là gì, chỉ thấy sống mũi hơi cay cay.

Tư Kình Vũ gọi người mang bữa sáng đến, hắn cho Nhan Nghiên nghỉ một ngày, sau mười giờ Tư Kình Vũ một mình quay về công ty.

Tử Hằng nhìn mẹ hỏi: “Tiểu Nghiên, mẹ có giận vì con bỏ qua cho ba nhanh như vậy không?”

Nhan Nghiên sờ sờ đầu con, nói: “Bé ngốc ạ, làm sao mẹ lại giận con, hắn là ba con, con gọi hắn bằng ba làm sao mẹ lại giận con được?”

Tử Hằng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Tiểu Nghiên, từ nay về sau có phải cha mẹ sẽ ở với nhau không?”

Nhan Nghiên cảm thấy phức tạp, nếu Tử Hằng đã hiểu rõ cô trở về vì muốn tìm cha cậu trả thù, sao lại hỏi như vậy. Có điều giờ cô mới nghĩ đến, tình huống hiện tại phức tạp hơn rất nhiều sao với suy nghĩ của cô. Dù có làm bất cứ điều gì, cô cũng không thể không để ý đến cảm xúc của Tử Hằng, lại còn có một số việc, Nhan Nghiên không làm không được.

Đến chiều, Tư Kình Vũ đã đến, mang theo một con gấu bông thật to cho Tử Hằng. Tử Hằng chu môi nói: “Con là nam tử hán, sao lại chơi loại đồ chơi này”, nhưng cuối cùng lại ôm thật chặt con gấu trong lòng, hai mắt sáng lên, bộ dạng rất vui vẻ.

Nhan Nghiên đứng bên vừa vui cũng vừa lo lắng, chỉ có thể tạm thời không nghĩ gì hết, chỉ cần Tử Hằng vui là tốt rồi. Cô vừa nghĩ đến đây, cửa liền mở ra, người đầu tiên bước vào là Tư Lập Hạ, đi theo sau chính là Tống Ngọc San.

Tư Kình Vũ nhíu mày, không hiểu sao mẹ hắn lại xuất hiện trong lúc này, càng không hiểu sao bà lại biết hắn đang ở đây.

“Anh, vì sao anh lại ở cùng với hồ ly tinh này?” Giọng Tư Lập Hạ sắc lạnh, the thé, hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Nghiên.

Tư Kình Vũ ôm Tử Hằng đang bất mãn đến dựng tóc lên: “Lập Hạ, em đã trưởng thành rồi, chú ý thái độ của mình”

“Tư tổng, Tử Hằng cần nghỉ ngơi, mọi người có chuyện gì cần nói có thể ra ngoài nói chuyện”. Ngược lại với Tư Lập Hạ, Nhan Nghiên không có biểu tình gì, đối với hai mẹ con họ, cô đã có thể thờ ơ, chỉ cần họ không xúc phạm đến Tử Hằng là được.

“Nhan Nghiên, có phải cô cho rằng mình rất giỏi, dựa vào anh tôi liền không coi ai ra gì” Tư Lập Hạ chống nạnh muốn động thủ với Nhan Nghiên, ánh mắy hung ác, hận không thể vùi dập Nhan Nghiên.

Nhan Nghiên cười lạnh: “Từ đầu đến giờ không ai là chỗ dựa của tôi, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc có người làm chỗ dựa cho mình. Lập Hạ, cô là người đơn thuần nhất Tư gia, mười năm qua chỉ như một ngày, chẳng thay đổi gì cả”

“Nhan Nghiên, cô có ý gì?” Tư Lập Hạ nghe xong càng giận hơn, hận không thể xông lên đánh Nhan Nghiên.

Tư Kình Vũ bước đến, một tay giữ lấy Lập Hạ, sau đó quay ra nói với Tống Ngọc San, “Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện”

Tống Ngọc San từ khi bước vào đến giờ vẫn chưa nói câu nào, đầu tiên ánh mắt bà ta nhìn về phía đứa trẻ trên giường, rồi hướng về Nhan Nghiên bên cạnh. Bà ta nên sớm nghĩ đến, con nhỏ kia làm sao có thể không cần quân chủ bài này, quả nhiên, đã để Kình Vũ biết được sự thật. “Kình Vũ, con đến đây Văn Vi có biết không?”

Tư Kình Vũ không muốn nói những lời này trước mặt Tử Hằng, hắn cũng có phần thiếu kiên nhẫn: “Mẹ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi”

Tống Ngọc San và Nhan Nghiên nhìn nhau, bà ta phát hiện trong mắt Nhan Nghiên có vài phần đắc ý. Ánh mắt Tống Ngọc San buồn bã, nhưng vẫn vô cùng phong độ, không cần phải hạ thấp thân phận ở đây mà xoay người đi ra ngoài. Tư Kình Vũ cầm tay Tư Lập Hạ, hung ác nhìn cô ta rồi kéo ra ngoài.

Nhan Nghiên trở lại bên giường, im lặng ôm con trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui