“Cảnh sát Âu, hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, tôi không thể rời khỏi anh ấy, hiện tại không thể.” Trong giọng nói Nhan Nghiên kèm theo cầu xin. Âu Thì Khiên thở dài, thực ra hắn đã nghĩ tới biện pháp xử lý. Tuy đồn đại Tống Ngọc San bị bắt cóc nhưng Tống Ngọc San đã an toàn trở lại, tất cả cũng chỉ là tin đồn. Chỉ cần Tư Kình Vũ tỉnh lại, an toàn trở về, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lại. “Vậy cô nói cho tốt biết, sự tình là như thế nào?”Âu Thì Khiên hỏi. Nhan Nghiên hít sâu một hơi, nói lại chuyện bọn họ bị bắt cóc, cuối cùng nói: “Về quan hệ của Tư Kình Vũ và Âu Dạ, xin anh hãy giữ bí mât.” “Cô yên tâm, những người hôm nay đều là bộ đội đặc chủng, chuyện này sẽ không lộ ra nửa câu.” Âu Thì Khiên nhìn vào phòng bệnh Tư Kình Vũ, vô cùng lo lắng. An nguy của người này rất quan trọng, hắn không phải không biết, chỉ hi vọng cậu ta có thể bình an. “Tối rồi, cảnh sát Âu, anh nên về nghỉ ngời, hôm nay quả thực rất cảm ơn anh, nếu không phải anh, tôi sợ mình ứng phó không nổi.” Nhan Nghiên là thật tâm cảm tạ, cô có thể nhìn ra người trước mắt là bạn bè của Tư Kình Vũ. Cảnh sát bình thường sẽ không làm điều này. “Tôi đi trước!”Âu Thì Khiên rút một tờ giấy từ trong túi đưa cho cô: “Đây là điện thoại của tôi, có việc gì hãy liên lạc. Lúc này chuyện chữa bệnh cần có thời gian, chờ Tư đại thiếu ổn định thì hãy quay lại Bắc Kinh.” Nhan Nghiên gật đầu, cô cũng nghĩ thế, nhưng bây giờ Tư Kình Vũ chưa tỉnh lại, một chút dấu hiệu cũng không có. Tiễn Âu Thì Khiên, Nhan Nghiên mới mặc đồ thanh trùng, đeo khẩu trang và bao tay, sau đó vào phòng bệnh. Tư Kình Vũ vẫn hôn mê, sắc mặt cũng không chuyển biến, tay của cô nhẹ nhàng cầm tay hắn, lặng lẽ nói: “Kình Vũ, anh từng nói bất kể phát sinh chuyện gì cũng không rời xa em và Tử Hằng, hiện giờ em nói cho anh biết, từ nay về sau cho dù chuyện gì xảy ra em cũng sẽ không buông tay anh.” “Kình Vũ, nếu như ông trời cho em thêm một cơ hội nữa, anh có chịu cho em thêm một cơ hội không, em đồng ý với anh, từ nay về sau sẽ không lừa gạt anh, sẽ buông tha hận thù, sẽ yêu thương anh.” Nói xong, Nhan Nghiên cách khẩu trang, hôn nhẹ lên môi hắn. Nhan Nghiên không rõ mình ngủ thiếp đi lúc nào, cô bị tiếng động mạnh làm cho tỉnh dậy, như có đôi tay ấm áp vuốt ve trên đầu cô, cô vội vã ngẩng đầu, nhìn Tư Kình Vũ dịu dàng cười với cô. Cô mừng rỡ như điên. “Kình Vũ, anh tỉnh rồi, thật tốt quá.” “Nhan Nghiên, tôi tỉnh rồi!” Tư Kình Vũ xoa mặt cô: “Nhan Nghiên, em nói sẽ không rời xa tôi, có thật không? Em và Tử Hằng sẽ vĩnh viễn ở cạnh tôi, có thật không?” Nhan Nghiên vội vàng gật đầu: “Kình Vũ, em sẽ không bao giờ rời xa anh, vĩnh viễn sẽ không.” “Thật tốt, Nhan Nghiên, từ nay chúng ta sẽ là người một nhà, sẽ luôn ở bên nhau.” Tư Kình Vũ vui vẻ nở nụ cười. Bỗng hắn nghĩ lại chuyện gì hỏi: “Đúng rồi, cha mẹ tôi không sao chứ, sao không thấy Lập Hạ, nha đầu kia lại chạy đến nơi nào rồi?” “Cha mẹ anh sao?”Nhan Nghiên hồ đồ, cha mẹ hắn? Không phải là Tư Thành Đống và Tống Ngọc San sao? Bọn họ ở đâu? Nhan Nghiên cố gắng suy nghĩ, bọn họ ở đâu nhỉ? Quan trọng lắm sao? Thật sự quan trọng sao? Tư Kình Vũ như hiểu rõ cô đang nghĩ gì, lập tức nói: “Bọn họ đương nhiên rất quan trọng, một người là cha tôi, người kia là mẹ tôi, chẳng nhẽ cha mẹ của em đối với em không quan trọng sao?” Nhan Nghiên choáng váng, cha mẹ cô đương nhiên quan trọng rồi, cô trở về chính là vì báo thù cho cha mẹ. Vì vậy, Tư Thành Đống bị AIDS, cuối cùng chết trên giường cùng nhân tình.Tống Ngọc San bị người ta hù dọa đến thần trí mơ hồ, bây giờ vẫn chưa tỉnh táo. Còn Tư Lập Hạ vốn đã không rõ tung tích, trong nước tiền đồ bị hủy hoại. Mà mọi chuyện này đều liên quan đến cô, thậm chí cũng là mong muốn của cô. “Em biến cha mẹ tôi thành như vậy còn muốn ở cùng tôi sao?” Tư Kình Vũ đột nhiên tức giận ánh, mắt hung ác nhìn cô: “Cô cho rằng cô không hận tôi, tôi có thể bỏ qua mọi chuyện đó sao?Nhan Nghiên, tôi cho cô biết, tôi hận cô, cả đời sẽ không tha thứ!” “Không! Kình Vũ!” Nhan Nghiên vội vàng muốn giải thích, nhưng cũng không nói lên lời. ánh mắt Kình Vũ nhìn cô thật đáng sợ, như là cô đã phạm vào một tội ác tày trời. Cô không ngừng kêu tên hắn, nhưng hắn không trả lời. Đột nhiên cô nghe được tiếng động, mạnh mẽ mở mắt, đã thấy bác sĩ đi vào. Bác sĩ và y tá đến, cô còn chưa kịp phản ứng, bác sĩ nói: “Nhan tiểu thư, chúng tôi đến kiểm tra Tư thiếu, trước hết mời cô ra ngoài một lát.” Hóa ra chỉ là một giấc mộng! Trong lòng Nhan Nghiên vẫn còn sợ hãi, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Cô nhìn Tư Kình Vũ, ánh mắt hắn như giật giật, cô kéo lấy bác sĩ nói: “Anh ấy sao vậy? Bác sĩ, anh ấy không sao đúng không?” Bác sĩ vội vã muốn đến cứu người, y tá đưa cô ra ngoài cửa nói: “Tư đại thiếu vừa tỉnh, chúng tôi kiểm tra cho anh ấy trước, xem tình trạng thế nào.” Hắn tỉnh! Trong lòng Nhan Nghiên vui sướng, sau đó ra khỏi phòng bệnh. Hắn đã tỉnh lại, thật sự đã tỉnh lại! Giấc mơ kia là thật, hắn thật sự tỉnh lại! Nhan Nghiên thở gấp ngoài cửa. Tử Hằng cũng từ phòng khác ra. Nhan Nghiên xúc động chạy tới, ôm cổ cậu bé nói: “Hằng Hằng, hắn tỉnh rồi, thực sự đã tỉnh rồi!” Hằng Hằng chưa kịp phản ứng, lát sau khi nghe rõ lời Nhan Nghiên, cũng ôm cổ cô kêu to: “Cha tỉnh, con muốn gặp cha, con muốn nói cho cha biết con không giận cha nữa!” Nói xong, Tử Hằng như muốn xông vào phòng bệnh. Nhan Nghiên vội ôm cậu nói: “Hằng Hằng, hiện giờ bác sĩ đang kiểm tra cho cha con, chờ bác sĩ kiểm tra xong, chúng ta sẽ vào.” Nói xong, Nhan Nghiên ôm Tử Hằng ngồi xuống ghế. Không khỏi nghĩ ngợi, giấc mơ kia giống như thật vậy, Tư Kình Vũ tỉnh lại, hắn có thể tha thứ cô hay không. Cho dù cô không hận hắn, cho dù muốn cùng hắn bắt đầu lại từ đầu, nhưng có thể hay không? “Được, chúng ta chờ ở đây, lát nữa vào xem cha!” Tử Hằng ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, cậu không biết tâm tư của mẹ nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Cậu cực kỳ sợ hãi cha sẽ rời bỏ bọn họ. Hiện tại cha không sao, cuối cùng đã không sao.