Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Edit: Nguyên Thiên

Beta: Mộc

Nhan Nghiên tắm xong, Tư Kình Vũ đang nằm trên giường, hôm nay cũng thật mệt mỏi, hắn vừa nằm xuống liền ngủ luôn. Nhan Nghiên không an tâm về Tử Hằng, cậu ngủ ở gian phòng trước kia của Tư Lập Hạ, có lẽ nên cho cậu bé ngủ cùng bọn họ, hoặc là bố trí một gian phòng khác. Nếu ở cùng bọn họ, nhất định Tư Kình Vũ không chịu, đành phải bố trí một gian phòng khác. Tư Lập Hạ về quá đột nhiên nên cô chưa nghĩ đến việc này.

Con trai đã ngủ ngon, hôm nay quả thực chơi rất mệt. Đắp chăn mền kín cho cậu bé, cô trở ra khỏi phòng thì gặp Tư Lập Hạ. Tư Lập Hạ vừa tắm xong, trên người mặc áo ngủ. Cô ta nhìn thấy Nhan Nghiên, khóe miệng lộ vẻ châm biếm : « Thế nào, cô lo cho con cô ? Sợ tôi làm gì nó à? »

« Tôi tin rằng nhiều năm như vậy, cô sẽ không giống trước nữa. » Nhan Nghiên bình tĩnh nói, cô thực sự không muốn nhiều lời với Lập Hạ, « Lập Hạ, mặc kệ cô hận tôi bao nhiêu, hy vọng trước khi làm bất cứ chuyện gì hãy lí trí một chút, đừng làm tổn thương anh cô. »

« A ! » Tư Lập Hạ cười lạnh « Nhan Nghiên, cô đừng cho tôi giống anh tôi, chẳng qua là hiện tại anh ấy bị mất trí nhớ mới bị cô lợi dụng. Tôi cũng không ngờ mẹ tôi cũng lại bị cô lừa gạt. Nhưng hiện tại tôi đã trở về, tôi sẽ không để cô làm loạn đâu. »

Nhan Nghiên thật dở khóc dở cười, chính cô cũng không biết cô muốn làm loạn cái gì « Còn chuyện gì nữa không ? Nếu không tôi về phòng trước. » Ở lại nói chuyện cùng cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.

« Trở về phòng ? » Tư Lập Hạ gằn từng tiếng, chỉ cảm thấy buồn cười « Từ nhỏ đến lớn không phải lúc nào cô cũng tìm cách vào phòng anh tôi, leo lên giường anh ấy sao ? Chúc mừng, cô làm được rồi. »

Nhan Nghiên dừng lại : « Thì đã sao nào. Kình Vũ hiện tại là chồng tôi, người đàn ông của tôi, tôi sẽ không để kẻ nào làm tổn thương anh ấy, kể cả là cô đi chăng nữa. Còn về những thứ khác, muốn nói gì, làm gì thì kệ cô. »

« Chồng cô ? » Tư Lập Hạ lại cười lạnh « Nhan Nghiên, tôi phát hiện ra da mặt cô cũng dày thật đấy, cô và anh tôi không tổ chức hôn lễ, cũng chẳng có giấy hôn thú, cô dựa vào cái gì nhận anh ấy là chồng. Dù là Văn Vi có so với cô cũng hơn chắc một điểm, chí ít cô ta cũng đã đính hôn cùng anh tôi, có thể xưng là vị hôn thê của anh ấy. »

Nghe thấy tên Văn Vi từ lời của Tư Lập Hạ, Nhan Nghiên quay mặt lại. Cô nhìn chằm chằm Lập Hạ : « Lập Hạ, trải qua nhiều chuyện như vậy cô còn không rõ con người Văn Vi hay sao ? Đừng nói với tôi cô vẫn còn muốn dây dưa với cô ta ? »

« Trải qua nhiều chuyện như vậy tôi cũng rõ con người cô rồi. » Tư Lập Hạ đi từng bước đến trước mặt cô « Năm đó, các cô một đám đều lợi dụng tôi, tôi không quên đâu. Nhưng dù sao Văn Vi cũng còn tốt hơn cô, chí ít cô ấy còn yêu anh tôi. Còn cô thì thật đáng sợ, cô muốn gia đình tôi tan cửa nát nhà, mà thực tế cô cũng đã làm thế. Có điều từ hôm nay trở đi, cô đừng mơ tưởng đạt được mục đích, hãy nhanh chóng cút khỏi cái nhà này đi. »

Nhan Nghiên thật không có cách nào nói chuyện rõ ràng với Tư Lập Hạ, cô ta cơ bản là bị điên rồi. Cô nhìn thẳng cô ta nói : « Tôi sẽ không rời khỏi cái nhà này, hiện tại Tư Lập Hạ cô cũng không có tư cách đuổi tôi khỏi đây. » Nói xong, không đợi cô ta đáp lại, cô đi thẳng vào phòng.

Lập Hạ tức đến toàn thân phát run, cô thật không hiểu năm xưa ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tin Nhan Nghiên, coi cô ta là bạn tốt. Nhưng bây giờ thì đừng hòng ai có thể lợi dụng được cô, đã đến lúc cô phải phản kích rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô rời giường thì Tư Kình Vũ đã không còn bên người. Bình thường hắn đều rời giường cùng lúc với cô. Nhan Nghiên cũng không nghĩ nhiều, đánh răng rửa mặt xong thì thấy Tử Hằng trên lưng đeo cặp sách từ phòng đi ra. Chỉ thấy một mình con trai, Nhan Nghiên lúc này mới thấy kì quái hỏi : « Cha không ở cùng con à ? »

« Không có ạ ! » Cha bình thường không phải đều ở cùng mẹ sao ? Tử Hằng cùng mẹ xuống lầu : « Cha hôm nay dậy sớm vậy sao. »

Nhan Nghiên cũng chưa trả lời, cô bước nhanh xuống lầu, phòng khách đều không có người. Cô đành hỏi người hầu có thấy đại thiếu gia đâu không, mới biết đại thiếu gia cùng đại tiểu thư đang ở hoa viên sau nhà. Nhan Nghiên có dự cảm không tốt, vội đi ra sau vườn. Mới tới cửa đã nghe tiếng cười nói của Tư Lâp Hạ và Tư Kình Vũ. Đi đến sân nhỏ cô liền thấy hai anh em họ đang tưới một gốc cây.

« Anh, chúng ta lại kia tưới một gốc cây nữa được không, đợi khi chúng ta về già thì chỗ này có thể thành một hàng cây rợp bóng. Tư Lập Hạ cầm cái bay nhỏ, dưới gốc hoa quế đào một hố nhỏ rồi trồng cây giống vào.

« Vậy thì tốt quá ! » Tư Kình Vũ ở một bên hỗ trợ trồng cây, bộ dạng rất vui vẻ. Vừa quay đầu, hắn lại thấy Nhan Nghiên đang đứng ở cửa ra vào, vui vẻ gọi cô : « Tiểu Nghiên, mau lại đây giúp bọn em trồng cây. Hạ Hạ nói cây hoa quế này là anh em chúng ta trồng từ lúc còn nhỏ, hiện tại đã lớn thế này. »

Nhan Nghiên nở nụ cười, từng bước đi qua. Tư Lập Hạ cũng quay đầu thấy được cô, cười thâm sâu : « Sao hôm nay dậy sớm vậy ? »

« Hi hi ! » Tư Kình Vũ tay vẫn còn lấm bùn, cũng không kéo tay cô «Anh thấy em ngủ ngon quá, lúc đi ra lại gặp Hạ Hạ, Hạ Hạ muốn dẫn anh đi xem cây, nói là cái cây chúng ta trồng lúc bé. Tiểu Nghiên, em đến đây xem, hoa quế này có phải rất thơm không, là anh và Hạ Hạ tự trồng đó. »

Tư Kình Vũ câu nào câu nấy đều Hạ Hạ, chỉ có một giờ ngắn ngủi mà đã thân tình như thế. Không hổ là anh em chung huyết thống. Có điều Lập Hạ có thể làm Kình Vũ vui vẻ, âu cũng là chuyện tốt. « Để em xem nào, thơm quá ! » Trong trí nhớ của cô thì đúng có chuyện như vậy, cô vuốt ve cánh hoa quế, lại nhìn thấy mồ hôi lấp lánh trên trán Tư Kình Vũ, bất giác cô đưa tay áo lau mồ hôi cho hắn : « Loại cây này tốt lắm, mau vào rửa tay rồi thay quần áo đi, ăn điểm tâm xong chúng ta lại làm. »

« Hạ Hạ nói muốn chúng ta đi làm cùng nhau, có thể cùng ngồi một xe. » Tư Kình Vũ hưởng thụ sự dịu dàng của Nhan Nghiên, cũng không quên một bên còn Tư Lập Hạ.

Nhan Nghiên nhìn Tư Lập Hạ, lúc này Tư Kình Vũ vốn không dễ gần như vậy, nhìn Tống Ngọc San xem, ba năm muốn nghe một tiếng gọi mẹ của hắn mà cũng khó. Vậy mà Tư Lập Hạ chỉ cần một buổi sáng đã gỡ được lớp phòng bị của Tư Kình Vũ, hai người thân mật khăng khít. Trong mắt cô hiện tại, quả nhiên đã suy nghĩ khác về Tư Lập Hạ.

Tư Lập Hạ cùng Tư Kình Vũ cùng nhau vun gốc cây, chú Diệp tới cầm giúp dụng cụ, Tư Lập Hạ nhìn anh trai nói : « Anh, chúng ta đi rửa tay thôi, sau đó ăn sáng rồi đi làm. »

« Được ! » Tư Kình Vũ gật đầu « Tiểu Nghiên, chúng ta đi ! » Nói xong hắn và Tư Lập Hạ đi đằng trước.

Nhan Nghiên không hiểu sao có dự cảm không tốt, mà lúc này Tư Lập Hạ quay đầu lại, nhìn cô cười đầy ẩn ý rồi mới đi vào.

P/S: Thật sự tác giả cứ xây dựng những kiểu nhân vật như Tư Lập Hạ và Nhan Nghiên làm tớ thấy rất nghi ngờ, ko biết là do tác giả toàn gặp những người có não bộ kì lạ hay là bản thân tác giả có tính cách kì cục. Một người thì quá thánh mẫu, một người thì quá ngu ngốc dở hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui