Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Cứ như vậy, Văn Vi dìu Tư Kình Vũ ra cửa, Tử Hằng muốn đuổi theo liền bị Tư Lập Hạ chặn lại, cô ta nhìn mặt Tử Hằng nói: “Tiểu quỷ, vừa rồi
cháu biểu hiện tốt đấy.”
Tử Hằng chép miệng, dùng sức tránh né. Cậu tức giận nói: “Sao cô lại
làm vậy, tại sao lại để cái cô Văn Vi kia dìu cha đi lên, cô ta không
phải người tốt.”
“Vậy vì sao vừa rồi cháu còn lừa gạt cha cháu, nói Nhan Nghiên đang ở trên kia chờ anh ấy?” Tư Lập Hạ chỉ cảm thấy đối phó với tiểu quỷ này
thật đơn giản, một thằng bé chín tuổi, có thể phức tạp hơn được sao!
Tử Hằng nhất thời cứng họng, chẳng lẽ cậu lại nói là cha xui cậu làm
như vậy. Cậu vén tay lên, ngồi ở ghế salon nói: “Cha bị hai người chuốc
say như vậy, đi đứng không vững, đương nhiên cần một chỗ để nghỉ ngơi.
Cô không đi lên sao, không phải cô để cha một mình với cô yêu quái kia
chứ?”
Cái gì mà cô yêu quái, Nhan Nghiên sinh ra một tiểu tử nói chuyện
cũng thật kì lạ. Tư Lập Hạ vốn có ấn tượng tốt với Tử Hằng nhưng bây giờ thì không. Cô ta nói: “Tốt lắm, tiểu quỷ, chúng ta về thôi, cô đưa cháu về.”
“Vậy còn cha?” Tử Hằng lập tức đứng lên, quả nhiên là có âm mưu.
Không biết cha ở trên kia có bản lĩnh hay không, sẽ không thật sự bị cái cô yêu quái kia ăn tươi chứ, nếu như vậy thật thì cậu cũng ghét cha
luôn, “Cháu muốn lên tìm cha, đêm nay cháu sẽ ngủ cùng cha.”
“Cháu phải theo cô đi về.” Tư Lập Hạ ôm lấy cổ Tử Hằng, “Cháu yên
tâm, cha cháu là anh trai cô, sẽ không có việc gì đâu. Ngày mai cam đoan cháu có thể nhìn thấy cha cháu nguyên vẹn.”
“Cháu không cần!” Tử Hằng dùng sức kéo tay Tư Lập Hạ, cậu đâu biết
sức trẻ con sao địch nổi Tư Lập Hạ, Nhưng Tử Hằng cũng không phải dễ bị
bắt nạt, cậu bắt lấy tay Tư Lập Hạ, há miệng cắn xuống, chỉ nghe tiếng
Lập Hạ kêu đau, chờ cô ta buông tay, cậu cầm túi xách xông về phía cửa.
Vẫn còn chưa cầm được tay vặn thì Tư Lập Hạ đã đến ôm lấy cổ cậu,
khóa trái cửa lại: “Tiểu quỷ, hoặc là cháu theo cô về, hoặc là hôm nay
hai chúng ta ở đây qua đêm. Cô sẽ không cho cháu đi lên trên đó, có nghe không.”
Tử Hằng biết mình đánh không lại cô ta, hơn nữa vừa rồi cha còn nhìn
cậu nháy mắt, như vậy là cha có thể giải quyết được. Đã như vậy, hẳn là
không cần lo nữa, vì vậy cậu không giãy nữa mà xoay người nói: “Cô luôn
nói cô là em gái của cha, sao cô lại đối xử với cha như vậy?”
“Cô chỉ không muốn anh cô bị mẹ của cháu lợi dụng, tiểu quỷ, cô biết
rõ cháu vô tội, ngoan, nghe lời đi.” Tư Lập Hạ xem khuôn mặt nhỏ bé, có
lẽ cậu rất giống anh trai cô, như vậy lại có vài phần khiếp người. “Tốt
lắm, nếu cháu không còn điều gì để nói, chúng ta cùng về nhà”
“Cha cháu nhất định sẽ không tha thứ cho cô!” Tử Hằng nói xong, không nói thêm câu nào nữa, cậu nhất định sẽ không nhận họ hàng với cô ta. Cô ta là người xấu, hơn nữa lại còn muốn làm tổn thương mẹ cậu. “Cái cô
trên kia là người xấu, giờ cô giao cha cho cô ta thì chẳng khác nào đưa
dê vào miệng cọp.”
Sắc mặt Tư Lập Hạ hiện lên vẻ khác thường, trong lúc nhất thời cô
cũng hoài nghi cô làm vậy liệu có đúng? Cô đương nhiên biết rõ Văn Vi
không phải người tốt, cô ta hợp tác cùng cô rõ ràng có mục đích khác.
Nhưng cô quá nóng vội muốn đuổi Nhan Nghiên, chỉ cần Nhan Nghiên còn ở
Tư gia, cô khó có thể thoải mái. Lấy lại bình tĩnh, cô nói: “Đi, chúng
ta về nhà!”
Tử Hằng không phản kháng lại, trong lòng chỉ mong cha may mắn.
Văn Vi dìu Tư Kình Vũ lên gian phòng VIP, trên đường Tư Kình Vũ ngã
trái rồi lại ngã phải, thật vắt hết sức cô ta. Chính cô ta cũng uống
không ít, chân cũng có chút không vững. Cuối cùng cũng đến tầng tám,
thang máy mở, Tư Kình Vũ liền nói không chịu được, trong miệng một mực
thì thào: “Khó chịu, tôi khó chịu!”
“Kình Vũ ngoan, chúng ta vào phòng ngay đây.” Văn Vi cầm chìa khóa
trong tay, kì thật đi đến bước này, cô cũng có chút khẩn trương. Cô
không biết mình có thể làm được hay không, kinh nghiệm trước kia của cô
và Tư Kình Vũ đều không tốt. Thậm chí sáu nắm, cô cùng hắn lúc đó thực
không có gì. Đối với Diệm Ưng Dương về sau cô còn có thể, cô nói với
chính mình, cô có thể.
“Tiểu Nghiên, em ở đâu rồi?” Tư Kình Vũ miệng bắt đầu lẩm bẩm những
ngôn từ say xỉn, tay của hắn khoác lên Văn Vi, rồi đột nhiên ôm lấy cả
người cô ta “Tiểu Nghiên, em đừng tức giận được không? Đừng rời bỏ anh,
anh không thể không có em.”
Lòng Văn Vi dâng lên nỗi chua xót, trong miệng hắn mỗi lời đều là
Nhan Nghiên, cô thật sự còn muốn tiếp tục nữa sao? Cô quên cô trở về là
muốn gì sao? Hơn nữa, cô không thể buông tha cho Kình Vũ. Cô nhẹ nhàng
dìu Tư Kình Vũ nói: “Vũ, chúng ta sẽ vào phòng ngay, ngoan, thả em ra
trước đã.”
Tư Kình Vũ vẫn ôm cô, một lát sau hắn mới buông ra, mơ hồ nhìn cô
hỏi: “Tiểu Nghiên đang ở đâu, cô có biết không? Tôi nhìn thấy cô ấy, tôi nhớ cô ấy quá!”
Nhan Nghiên không phải mới đi công tác hôm qua sao? Mới có vài ngày
mà đã như vậy? Văn Vi thật khó không cảm thấy ghen tị, cô ép mình lộ ra
vẻ mặt tươi cười, nói: “Kình Vũ, Nhan Nghiên ở trong phòng, chúng ta đi
vào được không?”
Tư Kình Vũ nhìn cô chằm chằm, sau đó cười thật to nói: “Thật tốt quá, tôi muốn gặp Tiểu Nghiên, tôi muốn ôm Tiểu Nghiên ngủ.”
Văn Vi đè nén chua xót cùng hận ý trong ngực, thật vất vả mới đi tới
cửa, cô mở cửa dìu hắn đi vào. Đi vào Văn Vi mới bật đèn, Tư Kình Vũ vội đẩy cô ta ra, chạy vọt vào nhà tắm đóng cửa. Văn Vi nghe thấy âm thanh
một trận nôn mửa phía trong. Cô rất lo lắng, muốn đẩy cửa đi vào lại
phát hiện cửa đã khóa, cô gọi: “Kình Vũ, sao anh lại khóa cửa nhà tắm,
anh sao vậy, không có sao chứ? Em có thể giúp gì không?”
Phía trong không có tiếng ai đáp lại, chỉ nghe tiếng bồn cầu xả nước, đột nhiên trong phòng bỗng tối đen, chỉ có ánh trăng mờ rọi từ ngoài.
Văn Vi bỗng cảm thấy sợ hãi, càng dùng sức gõ cửa: “Vũ, không biết vì
sao ở đây mất điện, anh mau ra đây.”
Rốt cuộc cửa cũng mở, một bóng người lảo đảo đi ra, cô nghe được
tiếng Tư Kình Vũ nói: “Sao lại tối đen thế này? Tôi sợ!” Mà bóng người
ấy đã nhanh cầm một tay cô ôm lấy.
Văn Vi ôm Tư Kình Vũ, thân thể của hắn thật sự quá nặng, cô chỉ nghe
tiếng hít thở nặng nề của hắn, không hiểu sao hô hấp cũng có chút dồn
dập, nhất thời lòng đầy nhu tình: “Vũ, buông lỏng một chút, để em gọi
điện cho nhân viên xem có chuyện gì xảy ra”
“Không được, không được rời bỏ tôi!” Tư Kình Vũ đột nhiên lại càng ôm chặt cô “Đừng bỏ lại tôi, được không? Hiện tại tôi thực sự rất sợ.”
Trong lòng Văn Vi kinh ngạc, Kình Vũ như vậy lại ỷ lại vào cô, tuy có thể người hắn muốn dựa vào thực sự không phải là mình, ánh mắt của cô
vẫn ươn ướt “Được, em không đi, chúng ta đến bên kia được không? Kình
Vũ, anh biết không, chỉ cần anh cần em, em sẽ không rời bỏ anh đâu.”
Tư Kình Vũ chốc lát trở nên rất biết điều, đi theo cô vào bên trong.
Phòng này tuy không phải phòng tổng thống nhưng thiết kế cũng không tồi, lại còn có thể nhìn ra khoảng không trên sân thượng. Có điều trong
phòng bây giờ là hai người say, chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức.
Văn Vi cố sức đỡ Tư Kình Vũ, cuối cùng hai người cũng đồng loạt ngã
xuống giường. Văn Vi ghé xuống người Tư Kình Vũ, dán mặt vào lồng ngực
hắn: “Kình Vũ, anh biết không? Chúng ta đã đợi thời khắc này lâu lắm
rồi.”
“Thật vậy sao?” Tư Kình Vũ hình như không nghe rõ thanh âm của cô,
đột nhiên hắn xoay người, đem áp Văn Vi dưới thân. “Nói cho tôi biết, cô chờ tôi như thế nào? Là chờ như thế nào? Những năm qua cô ở đâu?”
Văn Vi chỉ cảm thấy đầu óc mình ngày càng vẩn đục, ánh mắt cũng trở
nên rất mơ hồ, vốn dĩ trước mắt cô là một người, nhưng sao lại mơ hồ như một chiếc bóng. Cô muốn chạm vào, lại chỉ chạm vào không khí. Cô khẩn
trương: “Kình Vũ, anh đâu rồi, sao em lại không thấy anh?”
“Anh ở đây!” Đột nhiên thanh âm khàn khàn của hắn vang lên bên tai:
“Văn Vi, em còn chưa nói cho anh biết, những năm nay em đã làm gì? Vì
sao em lại đột nhiên trở về, đột nhiên xuất hiện?”
“Em cùng Diêm Ưng Dương sang Úc, nhưng chính vì em không quên được
anh, em rất nhớ anh. Về sau Âu Dạ tìm đến, nói chỉ cần lừa anh sang Pháp thì em có thể tìm được anh. Kình Vũ, em rất cần anh, em không thể không có anh.” Văn Vi vừa nói, theo bản năng tiến lên hôn mặt Tư Kình Vũ,
nhưng một lần nữa lại chạm vào hư không, cái gì cũng không thấy “Kình
Vũ, Kình Vũ, sao em không thấy anh?” Sao cô lại cảm thấy chóng mặt như
vậy, lúc này cần phải tỉnh táo mới đúng, cô đợi khoảnh khắc này lâu lắm
rồi.
“Anh vẫn đang ở đây mà!” Một tay hắn phủ lên thân thể của cô. “Văn
Vi, em nên biết rằng có những thứ đã mất đi thì vĩnh viễn cũng không lấy lại được. Mà anh đã cho em cơ hội, đã cho em cơ hội, chỉ là em không
biết quý trọng.”
Vì sao cô lại cảm thấy giọng nói của Tư Kình Vũ xa xăm đến vậy, lạ
lẫm như vậy, là Kình Vũ quen thuộc của cô, sao lại thành ra một Kình Vũ
cực kì lạ lẫm như vậy. Cô đột nhiên muốn khóc, cũng thực sự khóc rống
lên, cô cuộn tròn thân thể lại. Bản năng nhắc cô lùi bước, nhưng thân
thể lại ngày một nóng lên, cô vươn tay muốn ôm nhưng lại gặp một khối
không khí lạnh như băng: “Kình Vũ, anh đi đâu mất rồi, vì sao em luôn
không tìm được anh?”
“Văn Vi, đêm nay, hai người thực sự muốn gì?” Giọng nói của Tư Kình
Vũ lại lạnh lẽo truyền đến: “Em thực sự nghĩ sẽ lên giường với anh sao?”
“Em muốn anh, Kình Vũ, em thực sự muốn anh”. Văn Vi bị thanh âm lạnh
lẽo kia làm đông cứng, nhưng cơ thể nóng bừng đang khát khao tiếp xúc:
“Vũ, đừng đi, em cũng có thể mà, anh không biết sao? Em trước nay làm
nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ là muốn được ở bên anh mà thôi.”
“Được, vậy sẽ như em mong muốn!” Sau đó, một bóng dáng cao lớn đổ xuống che lấp lấy cô.