Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Ryn vẫn luôn cảm thấy sẽ có một ngày hắn chết trong tay Âu Dạ, hắn ở bên cạnh Âu Dạ mười hai năm, dù rất trung thành, một lòng một dạ với hắn ta nhưng Âu Dạ vẫn vô tình với mình. Từ khi Tư Kình Vũ xuất hiện, Ryn cũng đã nắm rõ số mệnh mình. Vì vậy khi hắn thấy Âu Dạ tức giận đi tới, nòng súng nhắm vào hắn, hắn không thấy thất vọng. Hoặc cũng có thể là hắn vẫn luôn mong chờ đến ngày này, chờ Âu Dạ tới cho hắn một câu trả lời. Vì thế hắn nở nụ cười, nhắm mắt lại, để Âu Dạ bắn mình.

Âu Dạ không bóp cò, hắn ta luôn theo đuổi Tư Kình Vũ nhưng Tư Kình Vũ vẫn không yêu hắn. Người duy nhất yêu hắn ta cũng mất hết hi vọng với hắn ta chỉ có Ryn, bằng không Ryn cũng sẽ không liều chết bắt cóc Nhan Nghiên, thậm chí còn muốn giúp hắn ta giải quyết Nhan Nghiên.

Tư Kình Vũ vốn không quan tâm chuyện giữa Âu Dạ và Ryn, người hắn lo lắng chỉ có Nhan Nghiên, với sức khỏe của cô bây giờ thì không thể để cô ở trong này quá lâu. Hắn ôm Nhan nghiên nói : “Âu Dạ, nơi này giao cho cậu, chúng tôi đi trước.”

Âu Dạ đột nhiên quay đầu nhìn hắn, nòng súng cũng hướng về phía hắn: “Vũ, tôi đã vì cậu mà làm bao nhiêu việc, sao cậu có thể bỏ đi? Không, cậu không thể bỏ đi, cậu phải ở lại, nhìn tôi vì cậu mà giải quyết người này.”

“Chuyện giữa hai người tôi không có hứng thú.” Tư Kình Vũ mất hứng, vô thức đem Nhan Nghiên ôm càng chặt : “Âu Dạ, Nhan Nghiên không khỏe, tôi phải đưa cô ấy ra khỏi đây.”

“Nhan Nghiên! Nhan Nghiên! Nhan Nghiên!” Âu Dạ không kiềm chế được, cầm súng bước tới: “Vì sao lúc nào trong miệng cậu cũng nhắc đến cô ta, cô ta phản bội cậu, cậu đã tận mắt thấy rồi. Cô ta và người đàn ông khác lên giường với nhau, vậy vì sao cậu vẫn không tỉnh ngộ ra, ai mới là người yêu cậu nhất.”

“Hiện tại cậu không tỉnh táo, tôi không muốn nhắc tới chuyện này.” Tư Kình Vũ lạnh nhạt : “Âu Dạ, Ryn làm vậy chỉ vì xúc động, Nhan Nghiên cũng không sao, cậu nên tha cho hắn.”


“Lại là Nhan Nghiên!” Âu Dạ đã mất khống chết, hắn bóp cò, tiếp tục bắn một phát. Hắn thấy Ryn ngã xuống, khẩu súng lại chĩa tới Nhan Nghiên đang nằm trong lòng Tư Kình Vũ : “Mọi chuyện đều do con đàn bà này gây ra, đàn bà đều là những kẻ gây họa, là ngọn nguồn của tội ác, tôi phải giết cô ta.”

“Cậu muốn ép tôi chọn sao? Âu Dạ.” Kình Vũ ôm chặt Nhan nghiên, dùng cơ thể ngăn cản: “Âu Dạ, cậu đừng quá xúc động, có một số chuyện sẽ không thể quay trở lại như lúc đầu. Nếu Nhan Nghiên chết, tôi và cậu vĩnh viễn cũng sẽ không thể.”

Tay Ấu Dạ run rẩy, trong đầu hắn rối loạn, Tư Kình Vũ gọi điện nói cho hắn, Ryn đã bắt cóc Nhan Nghiên. Tuy hắn đã dự liệu ra nhưng không hiểu sao lại thấy sợ hãi. Bây giờ hắn lâm vào hoàn cảnh này nhưng Tư Kình Vũ vẫn lạnh lùng, từ đầu đến cuối đều là hắn tự mình đa tình.

Đột nhiên, trong ánh mắt Tư Kình Vũ lóe lên vẻ âm ngoan, trong đầu hắn có một ý nghĩ, hắn chỉ vào Ryn nói : “Người mà cậu nên giết là hắn ta, Âu Dạ, là hắn ta gây ra chuyện này, là do hắn chủ mưu, cậu quên rồi à, cậu phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”

Nhan Nghiên nằm trong ngực Tư Kình Vũ liền run rẩy, giọng của Tư Kình Vũ như từ địa ngục truyền đến, mỗi câu mỗi chữ đều như ma quỷ xui khiến, cô lo sợ vô cùng, chỉ hận không thể đẩy hắn ra.

Âu Dạ quay đầu, thấy Ryn đang cười, cười ra nước mắt, hắn bước đến trước mặt Ryn, Ryn bị bắn một bên đầu gối nên không thể đứng dậy, cả người co quắp trên mặt đấy, máu chảy từng mảng trên người hắn. Nhưng đột nhiên, Ryn đứng thẳng lên, hắn cầm tay Âu Dạ, muốn tự bắn mình . Hắn đã quá đau đớn, hắn không chịu được nữa, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn là được chết trong tay Âu Dạ.

Tiếng súng vang lên nhưng không trúng vào Ryn, Âu Dạ rút tay về, nhát súng này bắn lệch vào tường. Hắn đạp Ryn ra nói : “Mạng của cậu là của tôi, tôi không cho cậu chết, cậu đừng có mơ tưởng!”


Sau đó hắn lại xoay người lại, hắn đi đến trước mặt Tư Kình Vũ: “Vũ, chắc cậu rất vui, phải không? Người này hiện tại so với chết còn khổ sở hơn. Còn Nhan Nghiên vẫn hoàn hảo không một vết thương nằm trong lòng cậu . Có phải cậu rất vui không?”

Tư Kình Vũ nhìn vẻ mặt tuyệt vọng đau khổ của Ryn, hắn chợt thấy thương cảm, thật sự hắn ác độc quá rồi. Hắn thở dài : “Âu Dạ, đưa hắn ta đến viện đi. Tội của hắn ta không đáng chết, nếu như thật sự hắn có chỗ nào sai thì là vì hắn quá yêu cậu.”

Âu Dạ cười lớn, Tư Kình Vũ ôm Nhan Nghiên ra ngoài, chợt Âu Dạ quay đầu lại, hắn nhìn Tư Kình Vũ từ từ biến mất. Vừa rồi hắn không nổ súng, không phải do hắn hạ thủ lưu tình mà do hắn không bắn nổi. Tư Kình Vũ cũng đã sớm hiểu rõ hắn, với tính cách của hắn, hắn không thể tự tay giết ai.

Tư Kình Vũ ôm Nhan Nghiên ngồi lên xe, Nhan Nghiên cố ngồi cách xa hắn. Người đàn ông này quá đáng sợ, hắn chính là ma quỷ, vừa rồi nếu không phải cô tận mắt chứng kiến, chắc chắn cô sẽ không tin rằng Tư Kình Vũ đã trở thành người như thế.

“Nhan Nghiên, có thấy không khỏe ở đâu không, anh đưa em vào viện.” Tư Kình Vũ coi như không thấy sự kháng cự từ thân thể cô, vẻ mặt vẫn dịu dàng, vuốt má cô, quan tâm hỏi cô.

Nhan Nghiên nhìn người lái xe,đó là người Pháp, đeo kính râm. Hiển nhiên Tư Kình Vũ cũng biết rõ cô sẽ bị bắt. Điều này càng làm cô sợ hãi. Cô ôm lấy mình, không cho hắn chạm vào: “Mọi chuyện đều do anh sắp xếp, đúng không?”


“Em đang nói gì thế?” Tư Kình Vũ không đổi sắc mặt, nói: “Nhan Nghiên, chẳng nhẽ em cho rằng anh sẽ mạo hiểm cả tính mạng của em. Nhan Nghiên, vì sao em lại coi anh như kẻ máu lạnh vô tình chứ?”

“Không phải sao?” Nhan Nghiên nói : “Từ khi đến Pháp, từng hành động của anh đều đã tính toán hết rồi, chẳng nhẽ anh sẽ để những chuyện không hay xảy ra sao. Nếu như không phải anh có dự liệu từ trước thì không thể nhanh như thế đã tìm đến đây, anh dùng cách kích thích Ryn bắt cóc tôi, sau đó gọi cho Âu Dạ, lợi dụng Âu Dạ diệt trừ chính thủ hạ đắc lực nhất của hắn, cũng thuận tiện để anh đối phó hắn.”

“Không phải!” Tư Kình Vũ không do dự phủ nhận, hắn ôm Nhan Nghiên vào lòng : “Cho dù anh muốn báo thù thì anh cũng không mạo hiểm tính mạng của em. Nhan Nghiên, vì sao em có thể nghĩ về anh như thế?”

“Là anh ép tôi.” Nhan Nghiên đẩy hắn, “Kình Vũ, tôi nói cho anh biết, hiện tại anh chẳng khác gì Âu Dạ, anh cũng không tốt hơn hắn là bao. Vì một người như Âu Dạ mà anh lại biến mình thành như thế.”

Tư Kình Vũ đau lòng, hắn ôm Nhan Nghiên, thấp giọng nói : “Nhan Nghiên, không cần biết em có tin hay không, lần này không phải do anh sắp xếp. Anh chỉ là lo lắng cho em, cho nên phái người âm thầm bảo vệ em và Hằng Hằng. Đúng vậy, anh muốn giải quyết Ryn, nhưng không bao giờ nghĩ đến chuyện hắn sẽ bắt cóc em. Chẳng nhẽ đến bây giờ em vẫn hoài nghi tình cảm của anh dành cho em sao?”

Nhan Nghiên nhìn hắn, cô rất muốn tin tưởng hắn, cô cũng tin hắn nói là sự thật. Nhất thời, cô lại mềm lòng : “Vũ, bây giờ có thể rời khỏi Pháp an toàn đúng không, chúng ta rời khỏi đây đi, rồi ra sao thì ra, được chứ?”

Tư Kình Vũ thở dài, Nhan Nghiên có đôi khi rất thông minh. Ít nhất lúc đối mặt với Ryn , cô rất lý trí, có thể ngăn chặn được hắn ta. Nhưng bây giờ cô như đứa trẻ ngốc nghếch vậy. Hắn nói : “Nhan Nghiên, em thực sự cho rằng anh đang báo thù sao? Anh đã nói với em nhiều như thế, em vẫn không hiểu à? Anh làm những chuyện đó chỉ để chúng ta có cuộc sống yên ổn sau này, nhất định phải giải quyết Âu Dạ.”


Một câu nói nhất định phải giải quyết Âu Dạ, Nhan Nghiên liền buông hắn ra. Tư Kình Vũ nói rất có lý, cô không có cách nào phản đối. Có thể cô không hiểu được, như Ryn, hắn không làm chuyện gì có lỗi với bọn họ, cuối cùng nhận kết cục thê thảm như vậy. Mà Tư Kình Vũ thậm chí còn muốn Âu Dạ giết hắn. Vừa rồi cô có thể thấy được, không phải Âu Dạ hoàn toàn không có tình cảm với Ryn, nếu như Âu Dạ giết Ryn thì nhất định sẽ rất đau khổ.

Tư Kình Vũ không nói thêm, hắn tin với trí thông minh của Nhan Nghiên, cô có thể rất nhanh hiểu ra. Điện thoại Tư Kình Vũ vang lên, hắn lấy điện thoại ra xem, hắn liếc nhìn Nhan Nghiên, buông cô ra rồi bắt máy.

Tư Kình Vũ không nói gì nhiều nhưng sau khi nghe điện thoại, hắn dường như đang đắc ý. Không biết có phải cô nhìn nhầm không, cô nheo mắt nhìn vào điện thoại của hắn thì thấy báo Jess gọi đến. Vì là tiếng Pháp nên cô không hiểu rõ. Hơn nữa hắn cũng sẽ không thể qua lại với Jess được, hắn hận không thể giết Jess.

“Nhất định là tin tốt đúng không?” Thấy hắn cúp máy, Nhan Nghiên nhìn hắn , rõ ràng hắn đang rất vui vẻ. Nhưng không hiểu vì sao nụ cười của hắn trong mắt cô thấy rất khó chịu. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Ryn nằm trong vũng máu. Sau đó Tư Kình Vũ nói, nhất định phải giải quyết Âu Dạ.

Dạ dày lại bắt đầu khó chịu. Cô vội vàng hô đỗ xe.Tư Kình Vũ thấy sắc mặt cô rất xấu liền bảo dừng xe. Nhan Nghiên chạy ra ngoài. Đến chỗ thùng rác bắt đầu nôn. Cô vẫn chưa ăn gì, nôn ra toàn nước. Tư Kình Vũ thấy cô như thế liền đau lòng. Hắn cầm khăn đến , vỗ lưng cho cô.

Nhan Nghiên nôn xong cũng thấy thoải mái hơn. Tư Kình Vũ đưa nước cho cô uống, cô uống vài ngụm nước cũng thấy đỡ hơn.

Tư Kình Vũ ôm lấy cô, nói rất nhỏ: “Xin lỗi, Nhan Nghiên, anh xin lỗi.”

“Không phải anh nói chuyện xảy ra hôm nay không liên quan gì tới anh à?Sao phải xin lỗi?” Nhan Nghiên buồn bã cười, đẩy hắn ra : “Về thôi, tự nhiên em bị bắt đi, chắc Tử Hằng rất lo lắng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận