Cả người Niệm Thần bị đau đớn hành hạ giống như bị xé rách khiến cô chợt tỉnh thức, chỉ cần
khẽ nghiêng người thôi thì cũng rất đau giống như bị một cái xe cán qua
vậy, không kiềm chế được khẽ rên một tiếng.
Từ nơi phát ra ánh
sáng, bỗng nhiên Niệm Thần giống như nhìn thấy có một bóng dáng cao lớn
mặc quần áo rất lịch sự, nhìn dáng vẻ giống như tinh thần rất sảng
khoái, rồi sau đó lúc quay đầu lại thì từ đáy mắt đến khóe miệng của anh đều rõ ràng tràn đầy nụ cười gian ác, nhưng chỉ trong chớp nhoáng người nọ bước chân mở cửa, ngay khi cửa phòng khép lại thì bóng dáng cao lớn
kia cũng biến mất phía bên ngoài cánh cửa đã khép lại đó.
Niệm
Thần run run ngồi dậy, nhăn trán cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức
trên người, trong lòng cảm thấy mất mát một chút nhưng rồi từ từ nhiều
hơn đến cực đại, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm nơi cửa phòng đã khép
lại, ngay lập tức thân thể trở nên cứng ngắc không làm bất kỳ động tác
nào, cũng chẳng thèm quan tâm đến phần thân thể lộ ra khỏi mền có bị
lạnh hay không nữa.
Muốn bước chân xuống giường, nhưng đôi chân
kia giống như hoàn toàn mềm nhũn, trong khi cố thử nhúc nhích đôi chân
thì cái địa phương nhạy cảm kia lại ập đến một trận đau buốt không chịu
được, lúc này mới chú ý đến trên người mình sao lại xuất hiện những dấu
vết mập mờ không bình thường thế này, thật ra, mãi cho đến lúc này Niệm
Thần giống như bỗng nhiên nhớ lại một số thứ gì đó.
Trong đầu
vang lên một tiếng nổ lớn, gò má tuyết trắng nhiễm một mảnh đỏ bừng,
trong nháy mắt, từ sâu trong đáy lòng nguyền rủa một tên con trai nào đó một lần từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, dĩ nhiên những lúc như
thế này Mộ tiểu thư dùng những từ ngữ nguyền rủa đổ cho tên đầu sỏ gây
ra chuyện này rồi lại kéo lên trên người Lục Hựu Hi, nếu lần sau để cho
cô gặp lại cái người này thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Đang khi cô mất hồn như thế, thì một lần nữa cửa phòng được mở ra từ bên
ngoài, người mới vừa đi ra kia lại lần nữa xuất hiện trong phòng, trên
tay của anh là một cái khay, bên trên là một chén cháo hải sản thơm
phưng phức và một ly sữa tươi, để khay xuống, không thèm để ý lúc này
Niệm Thần đang trừng mắt nhìn, đi thẳng đến ngồi bên giường, rồi sau đó
từ từ mở nắp một chai thuốc mỡ.
Mắt Niệm Thần mở to mà nhìn chằm
chằm hành động liên tiếp của người đàn ông trước mắt, lúc này mới hiểu
ra là từ nãy đến giờ Hoắc Cảnh Sâm đi ra ngoài để làm cái gì, giờ phút
này lại dâng trào một cảm giác thật không công bằng mà, cái người trước
mắt này lại quần áo tóc tai chỉnh tề, thật đúng là người đàn ông mười
phần yêu nghiệt mà, trong khi chỉ có một mình cô thì da thịt không một
mảnh vải che, dưới tấm chăn thì cả người trần truồng.
Cho đến khi tay Hoắc Cảnh Sâm lấy một ít thuốc mỡ rồi đưa cả bàn tay vào trong
chăn, Niệm Thần mới giật mình không biết anh muốn làm cái gì đây, trong
chớp mắt nhiệt độ trên mặt Niệm Thần tăng cao hơn, nhưng cũng không kịp
tránh né chỉ có thể để mặc cho ngón tay của Hoắc Cảnh Sâm xức thuốc vào
nơi hạ thân đáng xấu hổ kia, mà ánh mắt của anh rất bình tĩnh, trong
nháy mắt không thể nhìn ra bất cứ điều gì nơi đáy mắt của anh.
Dưới hạ thân của cô được bôi một ít thuốc mỡ sền sệt, mang theo một cảm giác lạnh băng, cũng đủ để làm vơi đi cảm giác bỏng rát đau đớn nơi hạ thân.
Niệm Thần không kiềm chế được thả lỏng thân thể, mặc kệ cho anh xức loạn
thuốc mỡ khắp nơi trên người cô, vẻ mặt bỗng chốc trở nên mê loạn, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ngay đôi mắt đen đầy ý giễu cợt, trong đầu óc bỗng
nhiên xuất hiện một cuộc mây mưa điên loạn đầy hưng phấn, một loạt tư
thế khiến người ta phải đỏ mặt tim đập nhanh, thân thể tiếp xúc gần gũi, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc dồn dập.
Lúc đó, tay anh cũng đang ở giữa hai chân của cô, khóe miệng của anh cười gian tà hơn lúc anh làm chuyện xấu.
Lại một lần nữa nhìn người đàn ông này, càng nói thì Niệm Thần càng tức
giận nhiều hơn, trong lúc đang suy nghĩ hai chân khép chặt lại dường như cố ý muốn đẩy tay của anh ra ngoài, nhưng mà lại không nghĩ đến là
ngược lại Hoắc Cảnh Sâm trực tiếp dừng động tác trên tay lại, không nhúc nhích gì mà chỉ dừng lại ở giữa hai bắp đùi khép chặt kia, giọng nói
mềm mại quyến rũ:
“Mộ tiểu thư, sáng sớm mà làm như thế có thể coi như giả bộ buông để có được?”
Trong lúc này da thịt tiếp xúc đụng chạm lẫn nhau, thật ra, nhịp tim của Niệm Thần đập nhanh cứ như thể đã chạy trong vòng mấy giờ, bỗng nhiên, Hoắc
Cảnh Sâm lại vạch trần, thẳng tắp nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn
chừng bàn tay của Niệm Thần, vẻ mặt rõ ràng ngay thẳng, rồi lại treo vào nụ cười không rõ ý tứ gì.
Khẽ nhếch môi mỏng lên, rõ ràng Niệm
Thần bắt gặp nơi đáy mắt của anh là mười phần hăng hái, quả thật đàn ông chỉ là động vật suy nghĩ bằng cái đó, còn không phải sao, đêm này là
thái độ này, chậc chậc, lúc này với lúc còn ở bệnh viện thì căn bản là
hai người!
“………”
Mộ tiểu thư im lặng lộ vẻ cực kỳ coi
thường nhìn về phía anh, chỉ hận không thể ngay lập tức kéo cái tay của
anh đang làm chuyện xấu kia ra, lúc này trên mặt đã nhuộm đỏ hết rồi,
nhưng chắc chắn là đỏ mặt vì tức giận, có phải người đàn ông này không
muốn giữ một chút thể diện nào nữa hay không, lúc trước ai là người trêu chọc cô trước, hiện tại lại lăn lộn trên giường với cô, là có ý gì chứ?
Cả buổi sáng hôm nay, quả thật là tâm tình của Hoắc Cảnh Sâm vô cùng tốt,
lấy cái tay kia ra cũng không làm gì mà cũng không có ý chọc ghẹo, nhưng mà nửa người đang ngồi trên giường bỗng nghiêng về phía trước, đôi môi
mỏng dừng lại nơi lỗ tai của cô, hơi thở nhẹ nhàng sạch sẽ len lỏi vào
trong tai Niệm Thần, ngay sau đó, anh nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói
oanh tạc vào trong đầu Niệm Thần:
“Mộ tiểu thư, anh nghĩ là, ngày hôm qua biểu hiện của em cực kỳ giống tiểu yêu tinh mê hoặc người ta
đó, anh vẫn còn không biết, thì ra là em, yêu anh như vậy…”
Anh
nói rõ ràng mỗi một câu một chữ, bốn chữ cuối cùng thì giọng nói gằn
nặng hơn, cho đến lúc này lọt vào trong tai của Niệm Thần, chợt bừng nhớ lại rồi nhẹ nhàng thừa nhận dáng vẻ hưng phấn khi nằm dưới hạ thân của
anh, nhớ lại một ngày trước khi bị Lục Hựu Hi bắt đi, cô nhớ rõ ràng
từng lời nói tuyệt tình của người đàn ông này, không phải anh không cảm
nhận được rằng cô yêu anh rất nhiều sao?
Trong nháy mắt kia, trái tim như đổ đầy ngũ vị, thật ra lúc này, ngoại trừ trái tim không tự chủ được mà trào dâng cảm giác hốt hoảng, ít nhất vẻ mặt bên ngoài của Niệm Thần vẫn xem như là bình tĩnh, trên mặt ửng đỏ nở rộ một nụ cười sáng
rực rỡ, lúc nhìn về phía Hoắc Cảnh Sâm, đáy mắt từ từ thể hiện lưu manh.
“Hoắc tiên sinh, mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, hôm qua xem như
là bộ phim tình một đêm đi, tôi cho rằng không phải kiếp sống ngựa giống trước đây của anh đều thấy bình thường như cơm bữa sao, dù là có yêu
hay không, nói đến vấn đề này lỡ như tức giận không chừng còn phá hỏng
cái đó nữa thì sao?”
Mộ tiểu thư kiêu ngạo tuyệt đối từ trong
xương tủy, mà lúc này đây sau khi thể hiện sự kiêu ngạo, cô kiên quyết
không cho phép mình mất hết phòng bị chỉ trong chớp mắt vì một người đàn ông đang trong tâm trạng tốt đẹp kia.
Nhớ lại lời trước kia cô
từng nói dám yêu dám hận, có lẽ sẽ bị Mộ Tây Hàn khinh bỉ một phen rồi
sau đó mới vui vẻ đề cập đến vấn đề bất ngờ này của cô, tổng kết lại
những thứ này cũng đủ khiến cho trong đầu Niệm Thần bất ngờ hiện lên
tầng tầng lớp lớp phòng bị vừa dày vừa nặng.
Trong chốc lát,
tiếng nói của Niệm Thần vừa dứt, cô chú ý thấy rõ ràng khóe miệng Hoắc
Cảnh Sâm đang nở nụ cười chợt đông cứng, nhăn nhăn trán, hình như anh
vẫn chưa hiểu rõ đột nhiên Niệm Thần giễu cợt là có chuyện gì xảy ra,
anh gặp trắc trở khi ở bên cạnh cô, Niệm Thần chắc chắn là lần đầu tiên
gặp Hoắc Cảnh Sâm như vậy, ánh mắt sắc bén cùng nụ cười rạng rỡ trên mặt chiếu thẳng vào Niệm Thần, trong tích tắc, bỗng trong lòng không dám
chắc chắn mười phần.
Người phụ nữ này, hình như luôn có rất nhiều cách làm cho anh không kịp trở tay.
“Mộ Niệm Thần, trong lòng em không muốn vui vẻ sống chung với anh sao?”
Đây là Hoắc Cảnh Sâm mà vạn người mê sao, có biết bao phụ nữ tranh cướp
giành giật để được bò lên giường của anh? Thật ra lúc này nói một câu
như thế cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được, không thể không nói lúc
này Niệm Thần vừa cho anh một đả kích không nhỏ chút nào.
Rất
tốt, lúc này Niệm Thần coi như hoàn toàn cảm giác rằng mình không có
tiếng nói chung với người đàn ông này rồi! Lúc sáng sớm tinh thần của
anh rất sảng khoái thậm chí có thể nói chung sống hòa bình, hiện tại lại chấp nhận chịu thua cô rồi, ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc
người đàn ông này đã từng ý thức một chút gì về việc mình đã có một vị
hôn thê chưa vậy?
“Hoắc tiên sinh, anh đã có vị hôn thê của anh,
xin anh không cần chắc chắn tự tin mười phần như vậy để bẻ cong mối quan hệ tốt đẹp ngay thẳng của chúng ta, sau này anh thích ra ngoài ngoại
tình cũng không sao cả, hoặc là anh cảm thấy hôn nhân của anh vẫn không
thể thỏa mãn được anh thì anh cũng có thể ra ngoài tìm phụ nữ khác, dù
một chút cũng được, nhưng tôi rất khó chịu khi phải đối phó với anh
trong bộ phim truyền hình trẻ con này.”
Lý trí nói cho Niệm Thần
biết rằng, lần trước người đàn ông này đã làm cho cô đau một thời gian
khá dài, dĩ nhiên trước mắt vẫn muốn giữ vững tuyến phòng thủ của mình,
hơn nữa cô căn bản là chưa bao giờ cảm thấy thời điểm ở chung với người
đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này có cái gì tốt đẹp hết.
Thế nhưng, Niệm
Thần vừa dứt lời, nụ cười nơi khóe miệng của Hoắc Cảnh Sâm đã biến mất
này lại lần nữa phô bày ra, cô ấy để ý những thứ này sao?
“Mộ
tiểu thư, Niệm Thần, không phải em sợ ghen tuông sẽ làm hại mình sao?
Hay là nói em cũng không rõ chính mình có thói quen mê trai sao?”
Thân thể Hoắc Cảnh Sâm lần nữa nghiêng về phía trước, gương mặt yêu nghiệt
cách chừng một cm thì dừng lại trước mặt Niệm Thần, bốn mắt nhìn nhau,
ánh mắt Niệm Thần đong đầy cảm xúc cho dù nhàn nhạt thì tất cả cũng rơi
hết vào đáy mắt của anh.
Kề sát ngay lỗ mũi là hơi thở phái nam
dễ chịu của Hoắc Cảnh Sâm, trong lúc mê loạn thì Niệm Thần lại càng cảm
thấy tức giận, hình như chính bản thân mình tự dưng không lại tức giận
với người đàn ông này, bỗng chốc lại càng giận với bản thân mình hơn,
làm sao mà anh vừa châm ngòi, thì cô liền đưa đuôi ra để bị mắc bẫy chứ?
Nhớ lại mấy ngày vừa qua lại đếm từng cái khó chịu, đỡ một phát súng thay
cho anh, đã vậy còn bị người đàn ông này trở mặt nữa, nhớ lại chính là
lời nói trong lúc vô tình, rõ ràng lúc đó cảm giác chóng mặt trời đất
quay cuồng rồi, nhưng mà, thời khắc này trong đầu lại cảm thấy bị uất ức không thể nào thoát ra được, lỗ mũi cay cay, hốc mắt Niệm Thần đỏ lên.
Muốn tránh né cũng không được, quyết định bất chấp tất cả cho rồi, để mặc
cho nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, ở trước mặt người đàn ông này, cô
chưa bao giờ để ý đến việc bỏ hết phòng bị ngụy trang kiên cường, nhưng
mà hôm nay có lẽ là lần cuối cùng, cũng xem như là đã hết quanh co khúc
mắc rồi sẽ có một khởi đầu mới.
Giọng nói của cô đầy tiếng nức
nở, nhưng mà coi như lý trí vẫn còn minh mẫn, nhưng nước mắt này giống
như một miệng cống đột nhiên mở ra, cộng thêm những buồn bực mà cô đã
trải qua trong những ngày vừa qua nên bất ngờ thốt lên:
“Hoắc
Cảnh Sâm, căn bản không phải người nào cũng yêu một cách mù quáng đâu,
nhưng ít nhất bản thân tôi làm không được, rốt cuộc thì anh có yêu tôi
hay không, hoặc giả như anh có chấp nhận thử yêu tôi hay không thì anh
cứ nói một câu thôi để tôi còn biết đường, cứ đùa giỡn vòng vòng như có
như không như vậy thì anh thấy rất vui sao? Dù cho ban đầu tôi tiếp cận
anh là có mục đích khác, nhưng thế nào đi nữa tôi cũng sinh hai đứa con
trai thông minh tuấn tú cho anh rồi, anh còn nghi ngờ tình yêu của tôi
nữa, vậy còn anh thì sao? Tôi cảm nhận được rõ ràng là anh cũng có tình
cảm với tôi, nhưng đáng chết là, vậy mà những hành động trong những ngày qua thì cũng đủ cho tôi lại cảm thấy anh không hề có ý gì với tôi hết,
tôi cũng chẳng quan tâm anh muốn làm cái gì, tôi cũng mặc kệ mục đích
của anh khi đòi kết hôn với Cố San San là gì, nhưng chính là tôi thấy
ghen tị, tôi thừa nhận rồi! Anh vui rồi chứ? Hôm nay anh nói rõ ràng cho tôi, chỉ cần anh nói một câu không quan tâm tôi, không yêu tôi, vậy tôi có thể khẳng định với anh từ hôm nay trở đi sẽ biến mất không còn dấu
vết gì! Tôi cũng không lo lắng là sẽ không có người đàn ông nào muốn,
nhưng cầu xin anh, sau này không cần mặt dầy tới đây giễu cợt tình cảm
của tôi!”
Nói liền một hơi, vì buồn bực mà lồng ngực phập phồng
thở hắt ra, vừa nói xong cô thở hổn hển một lúc nhưng cũng không có can
đảm ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm.
Thật ra một màn vừa rồi thật
không kiềm chế được, nên nào là khóc lóc nào là kể lể hoàn toàn là do lý trí của cô muốn bộc phát ra bên ngoài, có lẽ là do bị dồn nén quá lâu
nên mới bộc phát ra, cũng có thể do quá mệt mỏi vì mối quan hệ mập mờ
không rõ ràng này.
Thời điểm mà ngay cả bản thân còn đánh mất mà
không cách nào lấy lại được, bạn còn hy vọng bao nhiêu vào một người phụ nữ phải rất bình tĩnh sao?
Hoắc Cảnh Sâm có chút dở khóc dở cười nhìn Niệm Thần đang ở trước mắt, cô giống như một đứa bé đã làm sai
nhưng vẻ mặt vẫn là uất ức, coi như bao nhiêu kể lể vừa rồi đã đánh
thẳng vào nội tâm của anh, thật ra không phải là anh không hiểu cảm nhận của cô hay suy nghĩ của cô, nhưng về mặt tình cảm, cũng không phải là
không muốn toàn tâm toàn ý yêu, nhưng mà có những khi lại lo được lo mất nên lại đem chuyện đau lòng chôn giấu dưới đáy lòng, huống chi trước
mắt anh còn phải giải quyết một chuyện lại tiếp một chuyện cũng không dễ dàng gì.
Có biết bao nhiêu người ngoài kia, thời thời khắc khắc, lúc nào cũng nhìn chằm chằm đòi lấy tính mạng của anh, mà anh thì như
đang chạy trên lưỡi kiếm, chỉ cần bàn chân của anh sơ sẩy một chút thôi
thì vực sâu vạn trượng sẽ chờ đợi anh, cho nên dù là tình thân hay tình
yêu cũng sẽ trở thành gánh nặng lớn nhất của những người như anh.
Nhưng trước mắt, khi nghe Niệm Thần nói ra những lời lẽ tuyệt tình, anh chỉ
sợ nếu mình không chịu giải thích nhiều hơn mấy câu, thì người phụ nữ
nhỏ bé này sẽ lại tiếp tục suy nghĩ lung tung mất.
Thờ dài một
hơi, Hoắc Cảnh Sâm lần nữa nhìn Niệm Thần, lúc này trong ánh mắt thể
hiện rõ nét ý vị cưng chiều, trong cổ họng bật ra tiếng cười khẽ vui
thích, cánh tay thật dài duỗi ra, kèm theo một tiếng thốt của Niệm Thần, chỉ một giây tiếp theo, anh ôm cả tấm chăn và cả người của cô lên ngồi
trên đùi của mình, mà cằm của anh lại đặt trên bả vai của cô, động tác
nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho cô có cảm giác lo sợ vì được yêu thương,
tự nhiên muốn quay đầu lại để tận mắt nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Hoắc
Cảnh Sâm, đang muốn quay đầu lại bất ngờ bị Hoắc Cảnh Sâm đè lại.
Trong nháy mắt, Niệm Thần giống như vừa trải qua một cơn giông bão, hốt
hoảng, cô giống như có cảm giác có phải mình đang nằm ngủ mơ hay không
mà người đàn ông này lại thể hiện tình cảm sâu sắc thế này.