“Quả thật trước khi gặp em thì anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà Niệm
Thần à, anh có thể đảm bảo với em, từ sau khi có em rồi thì sẽ không có
một người phụ nữ nào khác nữa.”
Ngay lúc này bốn mắt nhìn nhau, cô thấy rõ sự chân thành trong đáy mắt
của anh, đặc biệt hơn nữa những lời này là do chính anh nói ra, câu nói
kia từng chữ từng chữ thật rõ ràng, hết thảy nhiêu đó cũng đủ nện mạnh
mẽ vào trong lòng của cô.
Anh chỉ có thể đưa ra lời cam kết như vậy, nhưng chỉ cần như thế thôi thì cô cũng đã cảm thấy quá đủ rồi.
Chuyện xảy ra trước kia, lúc này lại nhắc lại, thật ra năm đó không ai
có thể ngờ tới, lúc đó cả hai đều chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim của người còn lại, nếu như khoảnh khắc đó anh có thể hiểu được điều đó thì rất có thể anh đã không phải lãng thí thời gian sáu năm rồi,
nhưng con người nào có ai có đủ tài cán để có thể biết trước việc trong
tương lai?
Ít nhất thì hai người cũng vẫn chỉ là con người bình thường dân dã sống trong thế giới rộng lớn này mà thôi.
Niệm Thần cảm nhận được sự ngọt ngào lan tràn khắp nơi trong trái tim
mình, nhưng ngoài mặt cũng không thể hiện gì quá đáng, vẫn giả vờ tức
giận, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Hoắc Cảnh Sâm:
“Nếu nói như vậy thì ngay cả chính bản thân của anh cũng đếm không xuể
là có bao nhiêu thiếu nữ rồi chứ gì? Được, nếu vậy thì sau này em cũng
sẽ không thể cho mình chịu thiệt như vậy được.”
Làm ra vẻ như có điều gì đó cần phải suy nghĩ, nhưng làm ra cái dáng vẻ
ấy thì lại càng khiến cho Hoắc Cảnh Sâm nghĩ rằng cô đang nói thật, vội
vội vàng vàng ngắt lời của cô, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, gần như là ép
buộc cô phải nhìn vào đôi mắt của anh, một mặt ra lệnh:
“Em dám, bắt đầu kể từ ngày hôm nay trở đi nếu như cái người này mà nhìn chằm chằm vào một người đàn ông khác thì anh liền thiến ngay người đàn
ông đó!”
Đây mới đúng là Hoắc Cảnh Sâm, luôn luôn áp đặt trong mọi hoàn cảnh
khiến người ta chỉ có thể suy nghĩ này nọ ở trong lòng, mạnh mẽ bắt buộc nhưng mục đích cuối cùng vẫn luôn tốt đẹp, luôn dùng cách thức thể hiện thái quá, anh có thói quen ra lệnh, đương nhiên thói quen áp bức này
luôn tính tới mọi điều tốt đẹp, mà thật ra anh hoàn toàn có đầy đủ tư
cách này.
“Anh thật là dọa người, đã biết rõ em chỉ nói …. Em chỉ nhanh miệng nói
ra ngoài miệng chút mà thôi, còn anh thì sao, em vẫn nhớ dường như hiện
tại lão nhân gia vẫn còn đang có một vị hôn thê đường đường chính chính, lại là con gái của ngài thị trưởng – Cố San San, đúng không?
Không phải ý của anh muốn nói là từ nay về sau anh chỉ có một người phụ
nữ duy nhất là tôi, nhưng mà lại không phải như vậy, câu cửa miệng của
mọi người ở bên ngoài kia là Hoắc Cảnh Sâm danh chính ngôn thuận hoàn
toàn thuộc quyền sở hữu của Cố San San, trong khi cô thật sự rất buồn vì mình chỉ là tình nhân nhỏ bé giấu mặt thôi sao?
Một lời kia vừa nói ra thì Hoắc Cảnh Sâm đã biết rõ suy nghĩ của Niệm
Thần không phải tức giận với anh, nhưng mà trước sau gì chuyện này cũng
đã xảy ra rồi, ngược lại Hoắc Cảnh Sâm lại cảm thấy có rất nhiều chuyện
anh cần phải nói rõ cho Niệm Thần biết, anh lặng yên một thời gian cũng
vừa kịp giải quyết tất cả mọi chuyện trước mắt! Mặc dù không
nghĩ phải thắng hắn một trăm phần trăm, nhưng nếu cần thiết phải giải thích thì trước hết vẫn nên giải thích một chút.
“Cũng không nhất định là như vậy, Niệm Thần, anh có tính toán của anh,
huống chi anh không hi vọng em tham gia vào những chuyện như thế này.”
Rất muốn mở miệng giải thích nhưng rồi không biết vì sao lại nói thành
như thế, cho nến mới trở thành một câu giải thích qua loa như vậy, nhưng ngược lại đó lại là lời nói chân thật, quả thật là anh không muốn để
cho Niệm Thần bị cuốn vào những chuyện xảy ra bên trong đó, cho nên đây
cũng là nguyên nhân vì sao trong khoảng thời gian này, anh cố gắng hết
mọi cách ép buộc mình phải nhẫn tâm lạnh nhạt Niệm Thần. Ít nhất thì ở
trước mắt người đời thì cũng không thể hiện rõ ràng mối quan hệ của hai
người, như vậy sẽ bớt đi một phần nguy hiểm cho cô.
“Vậy nên, ngài còn muốn chuẩn bị xây dựng đội ngũ ba vợ bốn nàng hầu
đúng không? Vậy xin phép hỏi một câu trong số người tình nhỏ bé thì em
đứng hàng thứ mấy?”
Rõ ràng là Niệm Thần không được vui, cô nghĩ rằng có rất nhiều chuyện mà cô có quyền được biết, nếu không thì cô không dám khẳng định lòng mình
sẽ không suy nghĩ lung tung đâu.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Cảnh Sâm nhíu chân mày, thở dài một hơi, bất đắc dĩ đặt nụ hôn trên trán của cô, vẻ mặt thể hiện như thể mọi chuyện
không thể làm gì khác được nữa.
“Anh có thể nói mọi chuyện cho em biết, nhưng em phải bảo đảm với anh,
là sau khi em nghe xong, xem như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra,
cũng không được có ý định tham gia vào trong chuyện này.”
Thấy Hoắc Cảnh Sâm rốt cuộc cũng chịu tiết lộ thì Niệm Thần vộu vội vàng vàng gật đầu đồng ý, rồi sau đó ngẩng đầu chờ đợi câu chuyện tiếp theo
sau đó của anh.
“Hazz, em cũng biết đó, tình huống bây giờ rất xấu,Hoắc thị, Cố thị
trưởng, cùng với Mộ thị của nhà em, ba thế lực mạnh mẽ ở thành phố này,
bọn họ liên kết với nhau, mục đích là muốn tiêu diệt anh, trong khi anh
thì lại cảm thấy vừa nhàm chán vừa thừa hơi, đúng ngay khi bọn họ bắt
cóc Thần Viễn, lúc ấy anh mới tương kế tựu kế diễn một tuồng vui với bọn họ, nếu mà trực tiếp giết chết bọn họ thì hình như có lợi cho bọn họ
quá rồi, anh chính là muốn đưa bọn họ lên đỉnh vinh quang rồi sau đó mới mạnh mẽ quăng họ xuống.”
Khi nói những lời này, bên trong giọng nói của Hoắc Cảnh Sâm mang theo
một tâm trạng nặng nề khó kiềm chế nhưng không lâu sau đó thậm chí ngay
khi đang nói ra những lời nhận xét này thì vẻ mặt thể hiện ra kia đã
quay trở về vẻ mặt không gợn sóng như cũ.
Nhưng bên trong đó lại chất chứa sự đau lòng chua xót biết bao, kẻ thù
của mình lại chính là những người thân ruột thịt của mình, cha mẹ của
người thân của mình.
Mọi nơi mọi lúc những người này đều muốn dồn ép bạn vào chỗ chết, phải
tàn nhẫn như thế nào mới có thể bức bách một người đi lên con đường khát máu, rồi sau đó mới được tái sinh trong lửa.
Đối với Hoắc Cảnh Sâm, đã không thể có được tình yêu, thì chỉ có thể tự
tay chặt đứt mốu quan hệ với bọn họ, anh không muốn gây ra tổn thương,
bây giờ cũng chỉ co thể quay lại phản kích nhưng anh vẫn là người chịu
tổn thương nặng nề nhất, mặc dù đó là đại nghịch bất đạo, nhưng như vậy
thì đã sao, hiện nay trên thế giới này đã không còn người tốt nữa rồi.
Niệm Thần vươn tay ôm choàng qua cổ Hoắc Cảnh Sâm, thật giống như cô
muốn tiếp thêm sức lực cho Hoắc Cảnh Sâm, đương nhiên cô hiểu tình cảnh
của Hoắc Cảnh Sâm, cũng giống như có một lần Mai Dĩ Thanh đến gây chuyện trong phòng làm việc của Hoắc Cảnh Sâm, ngay lúc đó cô đã hiểu rõ, con
người của Hoắc Cảnh Sâm cũng không vô cớ trở nên lạnh lùng, ngay từ lúc
còn nhỏ đã bị người thân cùng chung huyết thống gây thương tích máu me
đầy mình, cho nên mới sinh ra cay nghiệt mãnh liệt đối với tình yêu và
ngườiyêu.
Đây cũng là nguyên nhân đều tiên khiến cho Hoắc Cảnh Sâm quý trọng đặc
biệt với hai đứa bé song sinh kia, xem thường tình thân, nhưng đến khi
có được rồi thì miệng lại không thể thốt ra hai chữ từ bỏ.
“Hoắc Cảnh Sâm, đã có em ở đây rồu,em ở đây với anh ……. Em yêu anh mà,
không phải là anh còn có hai con trai của chúng ta đó sao?”
Hoắc Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng, ngay lập tức giọng nói cũng buông bỏ
bớt một phần nghiêm nghị, nụ cười xuất phát từ đáy mắt, không cần phải
nói cũng biết đây là đầy cưng chiều.
“cho nên Niệm Thần à, anh chỉ cần sự tin tưởng của em, ngoại trừ chính
miệng của anh nói cho em biết,nếu không thì cho dù chuyện gì xảy ra đi
nữa thì em cũng không được tin, mấy ngày nay dù em có nghe được chuyện
gì, thấy cái gì, thì đó cũng là gặp dịp thì chơi mà thôi, em chỉ cần
biết một điều này: trái tim của anh dành cho em.”