Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Lúc này Niệm Thần đang ở trong một biệt thự hoàn toàn xa lạ mà ngay
chính cô cũng không biết biệt thự này ở khu vực nào, đây đúng là chỗ ở
của Hoắc Cảnh Sâm rồi, vì khắp nơi đều tràn ngập mùi Long Tiên Hương
nhàn nhạt như trên người Hoắc Cảnh Sâm, đúng là rất mệt mỏi, cũng không
làm trái ý Hoắc Cảnh Sâm, đúng thật là cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Trải qua chuyện lăn lộn mấy ngày nay, Hoắc Cảnh Sâm mời bác sĩ gia đình
đến nhà, sau khi kiểm tra toàn diện, không có bệnh gì nặng, ngược lại có một đống lớn tật xấu, cần phải bồi bổ, Hoắc Cảnh Sâm rất tin tưởng một
loạt các toa thuốc kinh dị kia và làm theo không một chút nghi ngờ nào.

Thậm chí có nhiều lúc Niệm Thần còn tức giận lây sang mỗi khi trời đêm
tối đen như mực, nhưng dù sao cũng phải cố gắng nín thở để nuốt xuống
cục tức này, cô nghi ngờ người đàn ông này có phải là cô hay đang muốn
trở thành cô?

Ánh mặt trời sáng rực chiếu qua ô cửa sổ sát mặt đất to lớn in bóng trên mặt đất tối đen, lúc đó, Niệm Thần đang lười biếng nằm ườn trên ghế
salon, mắt nhìn tờ tạp chí thời trang Fashion Magazine số ra ngày hôm
nay, hài lòng với cuộc sống như vậy, bệnh lười được người này nuôi từ
trong xương cũng được phát huy, một ít vốn liếng lười biếng kia cũng đã
phát huy hết mức có thể, mà hôm nay cô có thể sống yên lặng cả một ngày
trong biệt thự, sau đó trời tối rồi thì một lòng chờ đợi Hoắc Cảnh Sâm
trở về.

Cũng tốt, Hoắc Thần Viễn và Hoắc Tây Hàn cũng cứ như thế không xuất hiện trong cuộc sống của cô, Mộ tiểu thư có được người đàn ông của mình thì
song song đó hình như cũng rất tự nhiên đem hai đứa con trai nhà mình
quên lãng đến một xó xỉnh nào đó trong lòng rồi, áng chừng chưa đến tám
trăm năm thì cũng sẽ không nhớ nhung yêu thương hai đứa trẻ kia nữa rồi.

Nhớ đến Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần của ngày hôm nay cũng không thể nói
được điều gì, ngoại trừ một ít mùi vị khiến tâm hồn ngứa ngáy kia, mà
ngay cả cô cũng không phát hiện ra được một khi đã vướng vào yêu đương
thì dù là một cô gái nhỏ bé cũng sẽ có lúc thẹn thùng chứ.

Trên khay trà bày biện một ít đồ ăn vặt, đều là những món đồ ăn mà Niệm
Thần rất thích, lúc này vui đến quên trời quên đất, Niệm Thần bỏ đồ ăn
trên tay xuống lại khay, cũng đã đọc xong cuốn tạp chí kia, cũng cảm
thấy không có hứng thú gì nữa, suy nghĩ một chút, quyết định cầm điện
thoại di động lên, chuẩn bị tin nhắn quấy rầy Hoắc Cảnh Sâm mới được.

--- ------ -------

Mộ thị, lầu 48, phòng họp, lúc này trong phòng toàn các tinh anh cấp cao, không khí căng thẳng như cũ.

Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Sâm lười biếng, ngồi yên trên ghế, một cái tay để
lên trên mặt bàn gõ nhẹ không theo một nhịp ổn định nào, bỗng nhiên
ngước mắt nhìn, không cần nói cũng biết ánh nhìn đầy lạnh lẽo, lúc đó
toàn bộ những người có mặt trong phòng đều không rét mà thấy lạnh, anh
vừa nói vừa nhìn về phía Cố Minh Thâm và Hoắc Tĩnh Bắc:

“Dự này nếu là kế hoạch hợp tác giữ Mộ thị và Hoắc thị, như vậy cảm
thấy phương án của tôi cũng không có chỗ nào cần phải sửa lại.”

Một kế hoạch to lớn như vậy, đương nhiên Hoắc Tĩnh Bắc đại diện cho lãnh đạo cấp cao của Hoắc thị và Cố Minh Thâm đại diện cho lãnh đạo cấp cao
của Mộ thị, mà còn lại Hoắc Cảnh Sâm chính là một người thiết kế triển
khai dự án này, phải biết rằng nếu dự án này thành công thì lợi nhuận
của hai công ty sẽ nâng lên gấp đôi.

Nhưng khó khăn lớn nhất chính là vấn đề tiền bạc, cho nên dự án này vốn
là do từ phía Mộ thị phát động nhưng bởi vì thiếu hụt tài chính mới dẫn
đến nguyên nhân phải đưa ra lựa chọn hợp tác với Hoắc thị. Vậy mà, trong cuộc họp lãnh đạo sáng nay, vốn cả hai bên đều cho rằng dự án này đã
được thông qua rồi nhưng lại đến thời điểm này cả hai bên đều có những ý kiến phản bác lại.

Kế hoạch này của Hoắc Cảnh Sâm cũng thật liều lĩnh, lợi nhuận này cũng
không phải giả, nhưng đây chính là tiền đó, vấn đề tài chính là rất cần
thiết quyết định thành công, nếu bây giờ lại lấy luôn nguồn vốn lưu động của cả hai công ty nữa, lỡ may thất bại thì hậu quả không thể lường
được.

Từ trước đến giờ khí thế trên người của Hoắc Cảnh Sâm đều khiến cho
người khác không thể chịu đựng được. Lúc này đây, ngay khi cả phòng họp
giống như hoàn toàn bị lời nói của Hoắc Cảnh Sâm làm cho run rẩy sợ hãi, trong phút chốc ngoại trừ Hoắc Tĩnh Bắc và Cố Minh Thâm, tất cả những
người còn lại đều im lặng ngay lập tức.

“Hoắc Cảnh Sâm, anh cũng chỉ là người lập kế hoạch thôi, còn về chuyện có làm hay không đó lại là việc của chúng tôi.”

Cuối cùng Hoắc Tĩnh Bắc không đủ kiên nhẫn, thật ra một số chỗ trong kế
hoạch cũng không chê vào đâu được. Với thủ đoạn kinh doanh của Hoắc Cảnh Sâm, lại tự tay soạn ra kế hoạch thì có thể có chỗ nào không tốt chứ?
Nhất định là kiếm được tiền rồi! Nhưng mà lúc này người ta cũng chỉ muốn hạ khí thế của Hoắc Cảnh Sâm mà thôi. Anh ta cũng đã làm cái chức Tổng
quản lý nho nhỏ mà thôi, trong cả cuộc họp toàn lãnh đạo thì căn bản
cũng không có chỗ cho anh ta phát biểu.

“Đúng vậy, cách làm như thế lại biến thành được ăn cả ngã về không. Hiện giờ tiền bạc là vấn đề rất lớn, cho nên tôi cảm thấy huy động đầu tư là vấn đề trọng yếu, nếu cần thiết thì chúng ta có thể kêu gọi đầu tư từ
tập đoàn thứ ba.”

Cố Minh Thâm nhíu mày nói ra suy nghĩ của mình:”

“Quay trở lại vấn đề chính, về chi tiết của kế hoạch, Hoắc quản lý, dự án này cũng không khả thi đâu.”

Cái gọi là chi tiết, không thể nghi ngờ được đây chính là tìn xương
trong trứng gà, thậm chí lúc tìm không ra khuyết điểm nào thì chỉ nói
vài từ cho qua chuyện, thế nhưng mà Cố Minh Thâm lại áp dụng ngay lúc
này, cố gắng hết sức làm mất thể diện của Hoắc Cảnh Sâm mà thôi.

Hoắc Cảnh Sâm cũng coi như nhìn ra ý tứ của hai người kia, tâm tình vui
vẻ kéo dài từ sáng sớm đến giờ, biểu diễn chương trình thiếu nhi sao?
Anh từ chối tham gia vào, không phải hai người kia không chết chỉ là lúc này chưa chết mà thôi. Hôm nay người giương oai trên đầu của anh, chắc
chắn có một ngày sẽ phải quỳ xuống trước mặt của anh mà cầu xin tha thứ!

Nhún nhún vai, Hoắc Cảnh Sâm đứng lên, ánh mắt anh quét qua những cấp
dưới Hoặc thị mà anh thấy quen thuộc. Thật ra, đây là việc duy nhất mà
Hoắc Tĩnh Bắc đã làm khiến anh thấy hài lòng, những người này là nhân
tài do một tay anh dẫn dắt, Hoắc Tĩnh Bắc cũng không thay đổi nhiều
người. Cầm lên dự án trước mặt vứt xuống giữa bàn họp, hai cánh tay
chống lên mặt bàn, khóe môi cong lên thể hiện uy nghiêm không thể chối
cãi.

“Các người hẳn là đã hiểu rõ năng lực làm việc của tôi như thế nào mà.
Các người còn cảm thấy cái bản kế hoạch chi tiết của dự án này có chỗ
nào cần phải sửa đổi? Tôi rất dân chủ, bây giờ lấy phương thức giơ tay
biểu quyết để quyết định, nếu như nhiều người cảm thấy cần phải sửa đổi
kế hoạch của tôi, vậy thì ok, tôi hoàn toàn không có ý kiến nữa.”

Trong tích tắc đó, trong phòng hợp một loạt con người rơi vào tình trạng khủng hoảng khiến người ta hít thở một cách đầy khó khăn. Lãnh đạo hai
tập đoàn giương mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy run sợ nhớ lại uy
nghiêm của Hoắc Cảnh Sâm. Thật ra, đúng là Hoắc Cảnh Sâm có cái khí
phách đó, trong số những người lãnh đạo của Hoắc thị ai mà không biết rõ năng lực làm việc của anh chứ.

Qua một khoảng thời gian im lặng cũng hơi dài, lãnh đạo Hoắc thị cũng cử ra một vị đại diện. Lúc đó, đầu tiên thì người nọ cũng có phần vô cùng
khó xử, nhưng khi nhìn lại chi tiết dự án thì vẻ mặt vô cùng kiên định:

“Tất nhiên chúng tôi đều cảm thấy bản kế hoạch dự án của Hoắc tiên sinh không có vấn đề gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui