Qua một khoảng thời gian im lặng cũng hơi dài, lãnh đạo Hoắc thị cũng cử ra một vị đại diện, ngay lúc đó, đầu tiên thì người nọ cũng có phần vô cùng khó xử, nhưng khi nhìn lại chi tiết dự án thì vẻ mặt vô cùng kiên định:
“Tất nhiên chúng tôi đều cảm thấy bản thiết kế dự án của Hoắc tiên sinh không có vấn đề gì.”
Điều này đã ăn sâu vào trong lòng của mỗi người bọn họ, mặc dù lãnh đạo hiện tại của Hoắc thị đã đổi thành Hoắc Tĩnh Bắc, nhưng trong lòng bọn họ cũng vẫn tin tưởng mọi quyết định của Hoắc Cảnh Sâm vĩnh viễn không bao giờ sai, cứ như vậy mà tin tưởng thôi, [chuvy-diendan] bọn họ đã đi theo Hoắc Cảnh Sâm từ rất nhiều năm cho đến bây giờ đều nhìn thấy thành tựu của Hoắc thị của hôm nay từ đâu mà có, Hoắc Cảnh Sâm vĩnh viễn có sức thuyết phục hơn so với Hoắc Tĩnh Bắc.
Nếu như nói lãnh đạo Hoắc thị bỗng nhiên phản phé thì còn có thể cho rằng đó cảm tình trong quá khứ, vậy khi lãnh đạo Mộ thị đưa ra phán quyết thì lại đem cục diện nghiêng hẳn về một bên:
“Chúng tôi cũng nhận thấy bản thiết kế chi tiết dự án này, vô cùng hoàn hảo.”
Ngay lập tức Hoắc Tĩnh Bắc và Cố Minh Thâm đều rơi vào tình cảnh khá lúng túng, mà phía bên Hoắc Cảnh Sâm đang bừng bừng khí thế thì đương nhiên vẻ mặt lại vô cùng hòa nhã với hết thảy, Hoắc Tĩnh Bắc đứng lên, vẻ mặt rõ ràng là cực kỳ khó coi, vỗ mạnh một cái xuống bàn, rồi sau đó tức giận giơ ngón trỏ chỉ về phía Hoắc Cảnh Sâm:
“Hoắc Cảnh Sâm, mày đừng quên rằng hiện Hoắc Tĩnh Bắc tao mới là người làm chủ của Hoắc thị!”
Thật ra, hành động này của Hoắc Tĩnh Bắc cũng coi như là đã vô cùng tức giận rồi, [chuvy-diendan] trong cuộc họp như thế này mà thể hiện sự tức giận đến không giữ thể diện cho đối phương, như vậy mới có thể gióng lên một hồi chuông cảnh cáo mọi người.
Hoắc Cảnh Sâm vẫn giữ tư thế chống hai tay trên bàn như cũ, không buồn không giận mà chỉ nhìn Hoắc Tĩnh Bắc một chút rồi nhàn nhạt lên tiếng:
“Đúng vậy, tôi rất rõ ràng chuyện này, nhưng cũng thật xin lỗi, tôi cũng chẳng quan tâm.”
Ngừng một chút, đứng thẳng người lên, thở một hơi thật dài:
“Cuộc họp ngày hôm nay có lẽ cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa, tôi cũng chỉ là một quản lý nho nhỏ mà thôi, tổng giám đốc Hoắc, hình như ông không cần thiết phải nơm nớp lo sợ mà cụp đuôi trước mặt tôi đâu, nếu như tôi muốn, Hoắc thị này sớm muộn gì cũng thuộc về tôi, riêng chuyện này, ông phải là người biết rõ hơn ai hết chứ!”
Anh vừa nói dứt thì cũng đã bước tới của phòng họp, cửa phòng họp trong tình trạng người mở kẻ đóng, một đống tài liệu bị ném đập vào trên cửa, [chuvy-diendan] kèm theo đó là một tiếng rống giận thấu tim gan của Hoắc Tĩnh Bắc:
“Hoắc Cảnh Sâm, mày đừng có phách lối.”
--- -----
Hoắc Cảnh Sâm vừa ra khỏi phòng họp thì chuông điện thoại trong túi vang lên rộn ràng, liếc thấy tên người gọi đến thì Hoắc Cảnh Sâm nhíu nhíu mày trong vô thức, lúc nhấn xuống phím gọi thì lại theo thói quen để điện thoại bên tai nhưng lại cách một khoảng vừa đủ để nghe.
“Thằng nhóc chết tiệt, dù cháu có chết ngay lập tức thì cũng phải trở về gặp ta! Cho cháu 30 phút, nếu cháu không về thì ta sẽ bắt người phụ nữ của cháu, cháu đừng hòng gặp lại cô ta!”
Qua điện thoại, lỗ tai của Hoắc Cảnh Sâm được nghe một trận mắng đầy tức giận, liền chuyển hướng đi về phía có thang máy, nhưng cũng không quên phải trêu ghẹo đôi câu:
“Ông nội, hiện tại cháu đang kiếm tiền mua gạo mà còn phải nhìn sắc mặt của người ta nữa, đâu phải muốn về là về đâu, [chuvy-diendan] sẽ bị trừ tiền lương đó, ông cũng biết tình trạng của cháu bây giờ mà, trên có ông nội, dưới có con nhỏ, muốn nuôi sống cả nhà cũng rất cực khổ mà.”
“Hoắc Cảnh Sâm, ta không rảnh hơi đâu mà nghe lời nói ngọt ngào của cháu, cho cháu 30 phút, lúc này ta đang ngồi trong phòng khách nhà cháu rồi.”
--- -------
Niệm Thần ngồi trên ghế sa-lon, vẻ mặt có chút xấu hổ khi nhìn thấy trước mặt mình là một ông lão nói chuyện điện thoại mà râu dựng đứng và mắt thì trợn trắng, cho nên vẻ mặt lúng túng và cả người xốc xếch vì không kịp chuẩn bị lại hoàn toàn lọt hết vào tầm mắt của ông, trên khay trà bày ra đủ các loại đồ ăn vặt có muốn để thêm một ly trà cũng không có chỗ để, [chuvy-diendan] quỷ mới biết lúc này bỗng nhiên nhảy ra một ông lão, sao lại có thể trùng hợp như thế chứ, hơn nữa thân phận của người này…ông nội của Hoắc Cảnh Sâm? Sao cô lại không biết còn có một người ông như thế chứ?
Ngay lúc chột dạ kia, khi đó, trên mặt Mộ tiểu thư là nụ cười lấy lòng, dáng vẻ vội vã đứng dậy chờ đợi ông nói chuyện.
Hoắc Lạc liền cúp điện thoại rồi đưa nó cho một người mặc vest-ton đứng phía sau, lúc này mới quan sát Niệm Thần đang ngồi đối diện với ông, cũng có thể là do thói quen muốn kiểm soát tất cả mọi sự việc phát sinh, [chuvy-diendan] khi này nhìn thấy Niệm Thần thì ngay lập tức trên khuôn mặt cũng không còn giữ lại nụ cười nào, giống như thời điểm trưởng bối hiền lành nhìn vãn bối, nhưng từ trên người Hoắc Lạc lại hoàn toàn không tìm thấy một chút xíu bóng dáng đó.
“Vậy, cô chính là người đã sinh ra hai anh em song sinh kia sao?”
Dưới cái nhìn tựa như bao dung kia, thật sự không thể đoán được ý tứ trong câu nói kia đến tột cùng có bao nhiêu nghĩa, nhưng có một điều chắc chắn, đó là ngược lại quả thật Niệm Thần cảm thấy không rét mà run, lần đầu tiên gặp mặt, ông lão này, cũng không hiểu sao lại không thích cô chút nào.
Niệm Thần gật gật đầu, trả lời một câu rồi cũng chẳng nói thêm một câu gì, từ ánh mắt đến dáng vẻ đều rất lễ phép, cũng không cảm thấy điều này có cái gì không đúng cả, hoàn toàn là sự thật.
Bỗng Hoắc Lạc xem xét xung quanh biệt thự, ông đã quá quen thuộc với mọi thiết kế trong căn biệt thự này, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra trong mấy ngày hôm nay thì lại nổi cơn tức giận ghê gớm:
“Vậy có thật là chỉ vì con trai của cô mà Hoắc Cảnh Sâm phải từ bỏ vị trí tổng giám đốc Hoắc thị, thậm chí còn đem chính bản thân của nó ra để bán cho tập đoàn Mộ thị? Nếu như ta đoán không lầm thì, cô chính là con gái riêng của tập đoàn Mộ thị, [chuvy-diendan] chính tại thời điểm mà cô leo lên giường của Hoắc Cảnh Sâm, tưởng không ai nhận ra mục đích của hành động vô sỉ đó sao!”
Đôi mắt sắc bén của Niệm Thần khẽ cúi xuống, những chuyện đó cũng được coi là rất bí mật, vậy tại sao người này lại có thể biết chứ? Nhưng chỉ cần nghĩ đến người này là ông nội của Hoắc Cảnh Sâm, nếu muốn biết những chuyện như thế này thì tất nhiên sẽ có biện pháp riêng rồi.
“Đúng vậy, quả thật sáu năm trước là tôi có động cơ tiếp cận anh ấy, nhưng ngày hôm nay, chúng tôi thật sự yêu quý lẫn nhau, tôn trọng nhau, huống chi, ngay từ sáu năm trước tôi đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào với Mộ thị rồi.”
Niệm Thần cau mày, trong lòng cảm giác được nỗi bất an càng lúc cành mạnh mẽ, cô cảm nhận được lúc này ông lão nói chuyện gì với cô, cũng tuyệt đối còn quan trọng hơn chuyện vừa nãy.
“Nhưng ngày hôm nay, quả thật cô và con trai của cô đã mang lại tổn thương cho Cảnh Sâm, vị trí của nó vốn phải là người đứng nơi đỉnh cao nhất, nhưng bây giờ thì sao, [chuvy-diendan] bởi vì mẹ con của cô mà nó lại trở nên không thèm quan tâm cũng không thèm để ý bất cứ cái gì nữa, đây là điều mà hôm nay ta không thể dễ dàng tha thứ được!”