“Cho nên, anh nói
xem, có phải là duyên phận này có chút kỳ lạ hay không? Chính là, anh
biết trước trong tương lai anh sẽ sống chung với một người không biết
nấu cơm, cho nên ông trời mới tạo cơ hội cho anh học nấu cơm! Đây chính
là duyên phận mà ông trời sắp đặt cho anh, anh nhất định phải yêu thương quý trọng em đấy nhé!”
Nhìn đi, nhìn đi, có thể lý giải một lèo
từ chuyện nấu cơm thành duyên phận như vậy, lúc này chỉ có thể dùng một
câu để hình dung: không biết xấu hổ, nhìn Mộ tiểu thư không chút nào gọi là có tật giật mình, ngay cả một chút áy náy vì chính bản thân mình
không biết nấu nướng cũng hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Đã ăn uống no đủ, Hoắc Cảnh Sâm bỏ chén đũa xuống, nghiêng nghiêng đầu
nhìn Niệm Thần, cũng không nói chuyện, chờ khi Niệm Thần ăn cơm xong, cô vừa buông chén đũa xuống, cánh tay dài duỗi ra một cái, ngay lập tức
Niệm Thần đã ngồi ngay ngắn trên đùi của anh rồi.
Niệm Thần cũng
không giãy giụa, lười biếng vùi đầu trên bả vai của Hoắc Cảnh Sâm, nhóp
nhép nhai nhai, nuốt cho xong miếng cơm đang ăn dở trong miệng, rồi mới
ngẩng đầu lên hất hất hàm về hộp khăn giấy bên cạnh.
Cái này được gọi là được voi đòi tiên, nhưng ngược lại Hoắc Cảnh Sâm vẫn tiếp tục
cái tình tình thoải mái không như lúc bình thường, nếu là một người nào
khác thì chắc chắn sẽ nhận được một trận ra trò, vậy mà đối với cái
người lười biếng không muốn nhúc nhích kia lại không nói một tiếng nào,
tay đưa ra, rút một tờ khăn giấy, lau miệng cho cô.
Một tay vẫn
còn đang ôm eo của cô, nên đối với một loạt động tác này lại dẫn đến một trận thân mật, ngay lập tức, Niệm Thần vùi trong ngực của anh, đôi tay
ôm lên cổ anh, không ngừng cười khanh khách, nhưng ngay khi cô không
cười nữa thì lại dâng lên một cảm giác đau lòng:
“Hoắc Cảnh Sâm, anh nói xem chúng ta có thể sống mãi như thế này cả đời hay không?”
Lúc này thấy cô vui buồn bất chợt, ngược lại khiến cho Hoắc Cảnh Sâm dở
khóc dở cười mà không biết giải thích làm sao, đưa trán mình kề sát trán của cô, bên bàn ăn, hai người cứ ngồi như vậy mà không có một chút ý tứ nào muốn rời đi.
Trên người anh, một mùi Long Tiên Hương thoang
thoảng tràn vào trong mũi cô, trong thoáng chốc, giọng nói nhẹ nhàng của anh vang bên tai của cô:
“Không phải mới vừa rồi em đã nói, đây
là duyên phận mà ông trời đã sắp đặt, nếu như anh làm trái với kế hoạch
của ông trời, lỡ may bị thiên lôi đánh thì làm sao?”
Vốn dĩ chỉ
là một câu nói muốn an ủi lòng cô, nhưng lúc này lại nói ra theo kiểu
này lại khiến Niệm Thần cảm thấy lo lắng nhiều hơn, vội vội vàng vàng
đưa tay che kín đôi môi mỏng của anh:
“Không cho phép anh nói
năng lung tung, cho dù sau này có ra sao thì ước nguyện trong lòng của
em vẫn luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh.”
Thật sự
là Hoắc Cảnh Sâm thuộc típ người không am hiểu cái chuyện đi an ủi người khác, đôi tay mạnh mẽ hơn ôm sát cô vào lòng, đặt một nụ hôn trên trán
cô, ánh mắt trìu mến nhìn cô, nhưng lại nhiều hơn một ý trêu đùa:
“Mọi người đều nói phụ nữ khi mang thai thường rất dễ xúc động, chẳng lẽ
buổi tối hôm qua anh cố gắng như thế đã có tác dụng rồi, cho nên hôm nay em đã mang thai rồi sao?”
Niệm Thần bị anh chọc ghẹo cười cười,
mắng yêu một câu: không đứng đắn, anh thật sự nghĩ rằng muốn mang thai
là chuyện đơn giản như vậy thôi sao? Hai ngày nay là thời kỳ an toàn của cô, ngược lại không có gì phải lo lắng vấn đề kia.
Lại nhắc tới
con cái, một người phụ nữ nào đó lúc này mới nhớ tới đã mấy ngày rồi
mình chưa gặp hai đứa con trai của mình rồi, cho nên mới nói, phụ nữ ấy
à, có đàn ông thì quên con trai, điều này hoàn toàn có thể dùng chính
bản thân của Niệm Thần để chứng minh cho cách nói đó.
“Hoắc Cảnh Sâm, anh giấu con trai em ở chỗ nào vậy?”
Lúc này tự nhiên lại đề cập tới hai tên nhóc xấu xa kia, hai ngày nay chính Hoắc Cảnh Sâm muốn để hai thằng nhóc kia làm một vài hành động ở nhà Cố San San, anh cũng rất nghi ngờ sau này nếu như có người nào đó lỡ chọc
vào hai anh nhà nó thì kết quả như thế nào nhỉ? Có thật sự rất là bi
thảm sống không bằng chết không?
E ngại Niệm Thần sẽ suy nghĩ
nhiều, nên cũng sẽ không nói cho cô biết rằng hai đứa bé đang ở nhà Cố
San San, chỉ hời hợt nói một câu là hai ngày nữa sẽ đón bọn chúng về ở
chung với hai người, sau lại ôm Niệm Thần để cô tự đứng trên mặt đất,
chỉ chỉ các chén dĩa đũa muỗng vừa ăn còn đang ở trên bàn:
“Đúng rồi, phân công công việc, em rửa chén dĩa, nếu như làm bể bất cứ một cái nào, buổi tối thế nào thì tự em nghĩ đi.”
--- ------
Vậy đó, Hoắc Cảnh Sâm đã nhắc nhở vấn đề này từ rất lâu rồi, nhưng đặc biệt dùng hình thức sắc dụ nên chắc chắn đây chính là động lực của Mộ tiểu
thư, giống như tình huống trước mắt, bày ra trước mắt là “kỹ năng rửa
chén” rất đơn giản đã nhang chóng rửa xong chồng chén dĩa kia.
Thi hành theo chỉ thị của Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần đã rửa xong đống chén
kia, ở dưới lầu đứng một chút, sau đó đi lên lầu hai, tiến về phía thư
phòng của Hoắc Cảnh Sâm.
Thời điểm Niệm Thần đi vào, Hoắc Cảnh
Sâm đang họp qua mạng internet với một người bên kia, theo như ngôn ngữ
của Niệm Thần, thì nội dung cuộc trò chuyện đó rất nhập nhằng không rõ
ràng, Niệm Thần ngồi yên cũng không lên tiếng.
Chỗ Niệm Thần
ngồi, lại vừa đúng ngay tầm ngắm có thể thu hết vào trong mắt một gò má
hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, cũng không cảm thấy khó chịu vì phải ngồi chờ đợi lâu, tầm khoảng mười phút sau, Hoắc Cảnh Sâm liền đóng máy tính
lại, nhìn nhìn Niệm Thần, có ý muốn nói cô đi lại phía anh.
“Mộ thị chắc muốn đóng cửa rồi, đã qua nhiều ngày rồi nhưng cái vị tổng giám đốc kia vẫn chỉ dành thời gian ở trong nhà?”
Niệm Thần đã nhìn qua lịch làm việc buổi chiều của Hoắc Cảnh Sâm rồi, cũng không quên chế giễu anh mấy câu.
Hoắc Cảnh Sâm vẫn tươi cười, vẫn ôm cô ngồi trên đùi của anh, vẫn tư thế đặt cằm lên trên bả vai của cô như cũ:
“Sự việc xảy ra cũng đã trôi qua hai ngày rồi, ngược lại vở hài kịch này cũng đã đến lúc nên đi đến hồi kết rồi.”
Anh vừa nói vừa mở máy tính ra, bên trong là tài liệu về một người Giáp nào đó.
Ngay lúc Niệm Thần vẫn chưa kịp tiêu hóa ý nghĩa câu vừa nói của Hoắc Cảnh
Sâm, anh đã mở tài liệu Giáp đó ra, đã thu hút tầm mắt của cô.
Thay vì nói đó là hình ảnh, thì không bằng nói đây là bản đồ lắp đặt thiết
bị, Hoắc Cảnh Sâm kiên nhẫn ngồi chờ cô xem, sau cùng mới mở miệng giải
thích:
“Những thứ này đều là những thiết bị được thiết kế lắp đặt bên trong biệt thự đang xây ở Khải Tú Sơn, em xem một chút xem có thích hay không, nơi này về sau sẽ chính là nhà của chúng ta đó.”
Ánh
nắng vàng tươi của buổi chiều, trông thật giống như một cảnh tiên trải
dài trên triền núi, rồi lại nghe tiếng anh nói nhỏ nhẹ bên tai, Niệm
Thần thật không dám tin tưởng những gì tai mình vừa nghe, quay đầu nhìn
Hoắc Cảnh Sâm, anh vừa nói “nhà của chúng ta”, “chúng ta”.
Trong
đầu chợt nhớ lại khoảng thời gian trước, quả thật có nghe được tin tức
đã có một người vô danh nào đó mua lại khu đất này, nhưng mà thật không
ngờ đến cái người đó lại là Hoắc Cảnh Sâm, mà khu đất đó lại được chọn
để xây dựng nhà của hai người bọn họ?
“Hoắc Cảnh Sâm, anh nói chỗ đất đó là anh mua lại để xây dựng nhà của chúng ta? Nhà của anh và em?” Trong giọng nói của Niệm Thần phảng phất chút nghẹn ngào, hầu như là cô xúc động muốn bật khóc.
Hoắc Cảnh Sâm cười sảng khoái, cũng đáp trả một câu:
“Cũng không phải hoàn toàn là như thế…”