Anh ta vừa nói vừa
dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Nhiên đang ngồi một bên, Tư Nhiên đón lấy
ánh mắt của anh ta, một tay cầm lấy hợp đồng đẩy tới trước mặt Mộ Thiên
Hùng:
“Sau khi ký vào hợp đồng này, ngay sáng sớm ngày mai, số tiền năm tỷ kia, chúng tôi sẽ chuyển vào tài khoản của Mộ thị.”
Một hợp đồng cần đủ hai chữ ký đại diện có thẩm quyền của hai bên, Hách
Liên Thần đã ký trước vào một bên, còn về phần nội dung, cũng dễ dàng
nhận ra Mộ Thiên Hùng không có đủ thời gian để cẩn thận xem xét kỹ nội
dung trên đó, quay trở lại với thực tế, ông ta đang trong tình trạng vừa lo lắng vừa sợ hãi, lại thêm mờ mắt vì lợi ích trước mắt, chỉ sợ sơ sẩy trong một giây thôi thì Hách Liên Thần sẽ suy nghĩ lại đòi điều chỉnh
một số chỗ gây bất lợi cho ông.
Ông ta chỉ nhìn thoáng qua một
lượt nội dung khá đơn giản trên mấy tờ giấy đơn giản, rồi cũng không do
dự nữa liền đặt bút ký tên lên bên B – đại diện Mộ thị.
Mộ Thiên
Hùng cất một bản hợp đồng đã đủ chữ ký, ngay lập tức chuyện mà ông lo
lắng buồn phiền kia coi như đã hoàn toàn không cần quan tâm nữa, có
“mạn” hỗ trợ, vấn đề tiền bạc coi như đã được giải quyết, kế tiếp Mộ thị chỉ cần ngồi chờ tự nhiên tiền sẽ tự động bay vào túi thôi.
Có
một câu thành ngữ đặt vào trên người Mộ Thiên Hùng luôn luôn đúng và vô
cùng thích hợp: lòng tham không đáy, giờ phút này, nếu tại chỗ này đã
cùng sắp đạt thành mối quan hệ “hợp tác”, nên hình như lá gan của Mộ
Thiên Hùng cũng trở nên lớn hơn thì phải:
“Hách Liên tiên sinh,
có thể mạn phép hỏi ngài quen biết như thế nào với Hoắc Cảnh Sâm vậy? Mà sao lại có thể hỗ trợ vô điều kiện cho Mộ thị.”
Ông ta càng thêm tò mò, nếu như đã có quan hệ đến thế với “mạn”, vậy vì sao hiện tại
Hoắc Cảnh Sâm vẫn có thể im lặng chờ bọn họ xử lý.
Quả thật Hách
Liên Thần nhìn một cái cũng không thèm nhìn Mộ Thiên Hùng, trong khoảng
thời gian ngắn, tay giơ ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ
sẫm, khi nhìn về phía Mộ Thiên Hùng, khóe môi nhếch một đường cong lạnh
lẽo không cảm xúc, nhưng lại mở miệng nói chuyện với Hoắc Cảnh Sâm:
“Cảnh Sâm, xem ra anh giới thiệu một người hợp tác nhưng hình như họ không
muốn hợp tác với chúng ta, từ trước đến giờ tôi rất ghét người khác hỏi
chuyện không liên quan, nhưng mà cũng chẳng sao, vậy bản hợp đồng này
coi như trở thành rác rưởi là được rồi.”
Cũng khá dễ để nhận ra,
Hách Liên Thần đã nhìn ra ý tứ trong câu nói của Mộ Thiên Hùng, anh ta
cực kỳ chán ghét hạng người có lòng tham như thế, mà anh ta cũng đã
không còn kiên nhẫn ngồi chung một căn phòng với người đàn ông này rồi!
Hoắc Cảnh Sâm cũng chỉ cười cười cho qua chuyện, nhưng ngược lại có mười
phần kiên nhẫn, trước hết uống cạn một ly rượu xuống bụng, sau đó mới
làm ra dáng vẻ như muốn xin lỗi:
“Hách Liên tiên sinh, theo tôi
thì Mộ Thiên Hùng cũng chỉ muốn quan hệ sâu sắc hơn mà không chỉ dừng
lại chỗ “hợp tác” thôi, dù sao thì hiện tại mỗi một công ty cũng gấp rút muốn cùng được hợp tác với “mạn” mà, nếu như vẫn còn có chỗ nào thiếu
sót, tôi dùng ly rượu này, coi như chịu phạt để nhận lỗi vừa rồi.”
Anh vừa nói xong thì cũng nhìn nhìn Mộ Thiên Hùng:
“Khi tôi còn làm Tổng giám đốc Hoắc thị thì cũng có vài lần hợp tác với “mạn”
Xem như đó là một lời giải thích, cũng làm rõ nguyên nhân tại sao lại có thể giới thiệu “mạn” đầu tư vào Mộ thị.
Ngồi một bên vừa nghe Hoắc Cảnh Sâm nói xong, Mộ Thiên Hùng còn chưa kịp mở
miệng nói gì, thì phía bên kia Hách Liên Thần cũng lạnh lùng nói một
câu, trong phòng ngập tràn giọng nói băng giá:
“Tôi đã nói rồi, cái chuyện hợp tác này, Mộ thị còn chưa đủ tầm!”
Cũng lại là một câu nói kia, Hách Liên Thần liền cắt đứt mọi đường lui của
Mộ thị, lúc này Mộ Thiên Hùng mới giật mình, lúc câu nói của Hách Liên
Thần vừa dứt, Tư Nhiên đang ngồi bên cạnh cũng chế giễu một câu:
“Lần đầu tư này, rất mong quý công ty giữ bí mật, nếu không, “mạn” có rất
nhiều biện pháp chỉ trong một đêm sẽ khiến Mộ thị hoàn toàn biến mất
trên thế giới này.”
Dáng vẻ của hai người này một kẻ xướng một
người họa, cũng đã thành công đem không khí trong phòng bao này trong
nháy mắt đánh xuống hầm băng, đầu Mộ Thiên Hùng liên tục gật gật, nhưng
rồi cũng vẫn không cam lòng nên:
“Hách Liên tiên sinh, ngài đã
cùng hợp tác với Hoắc Cảnh Sâm, ngài cũng biết rất rõ năng lực của Hách
Cảnh Sâm, hiện tại Hoắc Cảnh Sâm đang làm việc tại Mộ thị, không biết
Hách Liên tiên sinh có thể nể mặt Hoắc Cảnh Sâm mà sau này cho Mộ thị
thêm một ít cơ hội hay không? Tôi rất tin tưởng năng lực của Cảnh Sâm,
chắc chắn sẽ không gây thất vọng cho quý công ty đâu.”
Mộ Thiên
Hùng chính là nhìn rõ điểm này, ông ta nghĩ rằng, nếu lúc trước “mạn” đã từng chấp nhận hợp tác với Hoắc thị, như vậy bây giờ Hoắc Cảnh Sâm đã
là người thân của Mộ thị, đương nhiên ‘mạn’ cũng vì anh mà có thể cùng
hợp tác với Mộ thị, dù sao, chuyện công việc kiếm được tiền, ai mà lại
không thích?
Và cũng dễ dàng nhận ra, Hoắc Cảnh Sâm cứ như vậy
công khai bị đem đi bán, thật giống như Mộ Thiên Hùng đóng gói vật phẩm
xinh đẹp rồi đem bán, sau đó Mộ thị sẽ bay vút lên cành cao trở thành
Phượng Hoàng.
Dù sao thì Hoắc Cảnh Sâm cũng tự nguyện đầu quân
vào Mộ thị, với tình huống của Mộ thị như hiện nay, mặc dù có Hoắc Cảnh
Sâm đang đề ra kế hoạch mở rộng ra thế giới nhưng để thực hiện được cũng cần một khoảng thời gian nữa, cuối cùng vẫn là vấn đề tài chính mới là
khuyết điểm chí mạng nhất của Mộ thị!
Nếu đã nói như vậy, có Hoắc Cảnh Sâm thì đồng thời có mối quan hệ hợp tác với “mạn”, như vậy thì
chỉ có thể nói một câu: hoàn mỹ!
Nếu đã có tiền, thì giá trị của Hoắc Cảnh Sâm mới có thể phát huy đến mức cao nhất!
Người đeo mắt kiếng to bên kia, nghe một câu nói như thế này, khóe mắt Hách
Liên Thần ánh lên một tầng cười ác độc, nếu như anh ta không lầm thì đáy mắt của Hoắc Cảnh Sâm đã đổi màu nâu sẫm, cái này gọi là thất vọng.
Thấy không khí trao đổi hăng hái như vậy, khóe môi Hách Liên Thần nâng lên
thành một nụ cười, dáng vẻ giống như đã cảm động khi nghe lời nói của Mộ Thiên Hùng:
“Sao? Mộ tiên sinh nói như vậy, ông thật có lòng tin Cảnh Sâm sẽ luôn sát cánh tại Mộ thị không bằng? Nếu như có một ngày
Hoắc Cảnh Sâm rời khỏi Mộ thị, ông vẫn cho rằng Mộ thị các ông còn có
giá trị không? Ông muốn kéo “mạn” xuống nước sao?”
Mộ Thiên Hùng
suýt chút nữa phun ra chuyện “khế ước bán thân” của Hoắc Cảnh Sâm, giờ
phút này, muốn cứng rắn mở miệng nhưng đột nhiên lại bị Hoắc Cảnh Sâm
chen ngang:
“Hách Liên tiên sinh nói gì vậy? Hiện tại Cảnh Sâm
đang hai bàn tay trắng, mà Mộ thị lại có thể chứa chấp đã là tốt cho tôi rồi, tôi cũng hiểu được đền ơn đáp nghĩa, đương nhiên tôi phải ở lại Mộ thị rồi, chẳng phải Hách Liên tiên sinh cũng vì ngưỡng mộ tài năng của
Hoắc Cảnh Sâm đó sao, nếu vậy thì trong tương lai lại cùng hợp tác với
Mộ thị, ngài thấy như thế nào?”
Chắc chắn Hoắc Cảnh Sâm không
phải là người sẽ chịu thua thiệt cho người khác! Cho dù đi đến tình
trạng như ngày hôm nay, anh cũng có mấy biện pháp để sử dụng quân cờ
Hách Liên Thần này, thật ra với tình huống phát sinh ở chỗ này, lúc này
Hoắc Cảnh Sâm lại cảm thấy hối hận với cái trò vờn chuột này, sai lầm ở
chỗ, anh đã “thỉnh” tên ôn thần Hách Liên Thần đóng vai quần chúng!
“………” Hách Liên Thần không nói gì, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly, đằng
sau cặp mắt kiếng to tướng kia là đôi mắt cực kỳ xem thường ném về phía
Hoắc Cảnh Sâm, cho nên anh ta mới nói Hoắc Cảnh Sâm này vốn là một con
sói mắt trắng, khi có chuyện xảy ra thì nhờ vả anh ta giúp đỡ, khi xong
việc lại quay ra cắn ngược anh ta một phát, có lẽ Hách Liên Thần đã tập
thành thói quen với những chuyện thế này rồi.