Một hôn lễ cứ như vậy mà kết thúc, nói theo một khía cạnh nào đó thì kết thúc như vậy cũng có thể đã nằm trong suy đoán của mọi người, vậy mà, nếu lược bỏ bớt những
trang trí xa hoa khiến cho người ta sợ hãi, cho dù thiếu những tin tức
động trời tuyên truyền cho hôn lễ, thì ngay cả khi hôn lễ có kết cục như thế thôi thì cũng đã đủ để gây chấn động lòng người rồi.
Thời
điểm Mai Dĩ Thanh bị cảnh sát mang đi, dường như những khách mời còn
đang ở sảnh đường vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc tại sao lại như vậy,
ngay cả người làm cô dâu như Cố San San cũng không có một chút phản
kháng nào, lúc rời đi thì vẻ mặt đầy đau thương, hình như mọi người cũng không kịp nhận ra cuối cùng thì hôn lễ này là người nào bỏ rơi người
nào nữa.
Mà có lẽ chính Niệm Thần cũng cảm nhận được có một số
điều không thể lý giải được, không lẽ hôn lễ này diễn ra chỉ nhằm mục
đích bắt Mai Dĩ Thanh? Vậy tình huống này có thật sự cần thiết xảy ra
hay không? Dù sao thì chứng cứ trước mắt đều xác thực, nên cũng không
cần thiết phải đặt vào tình huống này, hoặc có thể nói để có thể khiến
Mai Dĩ Thanh sa lưới mà phải chuẩn bị lâu như vậy, thật là có chút lãng
phí.
Chiếu theo tính tình của Hoắc Cảnh Sâm, nếu đã lần nữa lấy
tư thế vương giả để quay trở về trong tầm mắt của mọi người, hình như
cũng không cần phải giả vờ thỏa hiệp để thực hiện buổi hôn lễ này, thậm
chí sự xuất hiện của cô chỉ càng làm rối loạn tình thế hơn thôi.
Cô có chút ngây ngốc chìm đắm vào đôi mắt đầy si mê cưng chiều của người
đàn ông đang đứng trước mặt mình, trong phút chốc cũng chưa có dấu hiệu
muốn gọi hồn về với thể xác, muốn nói rất nhiều điều gì đó, nhưng đang
trong hoàn cảnh như vậy, nhất là trong hôn lễ của anh cùng với người con gái khác….nên….
Trong đám ký giả bỗng vang lên những âm thanh
phỏng vấn, ngay lập tức mọi người cùng nhao nhao lên khiến cho nơi đó
cực kỳ ồn ào, nếu như bọn họ nhớ không lầm, người phụ nữ đang đứng trước mặt của Hoắc Cảnh Sâm này, chính là người mà lúc trước bị anh bỏ rơi,
nếu vậy thì hôm nay, đây có được coi như trâu về hợp phố không?
Cuối cùng thì Hoắc Cảnh Sâm cũng lựa chọn người mẹ đã sinh ra hai anh em sinh đôi kia?
“Hoắc Cảnh Sâm, anh….”
Khi đứng trước nhiều ký giả vây quanh như thế này, Niệm Thần đúng là có
chút không được tự nhiên, hơn nữa lúc này âm thanh của những lời bàn ra
tán vào lại lọt hết vào trong tai của cô, càng làm cho cô có cảm giác
đứng ngồi không yên, lắc lắc cánh tay của Hoắc Cảnh Sâm, ánh mắt ra hiệu muốn nói với anh rằng rời khỏi đây rồi có chuyện gì thì nói tiếp.
Nhưng mà, Hoắc Cảnh Sâm giống như không nhìn thấy ám hiệu từ trong đáy mắt lo lắng của cô, khóe môi nở nụ cười hình cung nhẹ nhàng giống như sự tự
tin từ lúc anh bước chân vào giáo đường này, nhưng ngay một giây kế tiếp thôi thì tư thế của anh hạ thấp xuống một chút hình thành tư thái quỳ
một gối, ngay lập tức khiến cho tất cả những ký giả có mặt đang có mặt
tại giáo đường phải hít một hơi lạnh, họ hoang mang, hình như trong cả
ngày hôm nay thì tin tức chủ đề nóng hổi của ngày mai bây giờ mới chính
thức bắt đầu.
Mười ngón tay vẫn đan vào nhau không có dấu hiệu
muốn buông ra, nhưng tiếp theo đó trên bàn tay còn lại của Hoắc Cảnh
Sâm, xuất hiện một chiếc hộp tinh xảo màu đỏ, bên trong là một chiếc
nhẫn bạch kim đính kim cương màu hồng quý hiếm, dưới ánh sáng càng thêm
chói mắt người nhìn.
Niệm Thần dường như không thể tin vào những
gì mình đang nhìn thấy, một tay đưa lên che miệng đang mở ra vì quá bất
ngờ, dáng vẻ của cô nhìn rất đáng yêu, nhưng chỉ một giây sau đó thôi
thì cô đã hiểu ý đồ của anh, từ trong hốc mắt chảy ra đôi dòng lệ nóng,
ngay tại giờ khắc này, nếu nói không cảm động thì đúng là tự lừa mình
dối người.
“Niệm Thần, ‘gả cho anh’ nhé?”
Chỉ một câu khá
ngắn ngủi, thật ra, trước đó Hoắc Cảnh Sâm đã chuẩn bị rất nhiều câu chữ muốn nói với cô, nhưng khi đặt vào tình huống trước mắt rồi thì lại đột nhiên không nói được chữ nào, đối với những lời ngon tiếng ngọt vòng
vèo quanh co, thì anh tin chắc rằng cũng không thực tế bằng ba chữ này.
Trong lúc bất chợt thì đôi mắt đã đẫm nước, Niệm Thần nhìn thấy rất rõ ràng
hai bên tai của anh xuất hiện một mảng hồng rất mất tự nhiên, người đàn
ông này, lại có thể chấp nhận làm ra tình thế này chỉ vì cô, vậy thì còn có gì mà không đồng ý chứ?
Thời điểm này cô khóc nghẹn không
thành tiếng, cô chỉ biết gật đầu thể hiện sự đồng ý của mình, dường như
Hoắc Cảnh Sâm đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi cô lên tiếng trả lời,
chiếc nhẫn đã được đeo vào tay phải của cô rồi.
Trên thực tế là
thời điểm này đang truyền hình trực tiếp đám cưới thế kỷ này, không biết có bao nhiêu người đang có mặt tại nơi đây cũng như những người đang
ngồi xem trước màn hình đã chứng kiến được một màn cầu hôn rúng động như vậy, cũng thế, đến giờ phút này Niệm Thần coi như đã thật sự hiểu được.
Hoắc Cảnh Sâm không phải muốn tham dự vào đám cưới này, nên chuyện Mai Dĩ
Thanh bị bắt cùng lắm chỉ là cái cớ để hủy bỏ đám cưới này mà thôi, mục
đích thật sự của anh chính là màn cầu hôn vừa rồi.
Anh muốn tuyên bố với toàn thế giới, người phụ nữ này mới là người trong lòng của anh, là người mà anh muốn dùng đôi bàn tay của mình để che chở cho cô, từ
đầu đến cuối anh cũng chỉ chấp nhận một người phụ nữ duy nhất chính là
cô gái này.
Đây cũng chính là điều mà anh quan tâm nhất, anh cũng đã từng cân nhắc rất nhiều lần, nếu mối quan hệ của anh với Niệm Thần
bị công khai ra trước mặt công chúng, cũng đồng nghĩa trực tiếp đặt cô
vào tình thế nguy hiểm rình rập khắp nơi, nhưng rồi dù có khó chịu đi
nữa, anh xác định mình có đủ năng lực để bảo vệ thật tốt người phụ nữ
này mọi lúc mọi nơi, chính là anh không kịp chờ đợi nữa rồi, muốn tuyên
bố cho cả thế giới biết: đây là người phụ nữ của anh.
Anh cưng chiều người con gái này!
Thời điểm hai người ôm nhau hôn nhau, ánh đèn flash không muốn bỏ lỡ một
giây nào, nhiều khi Niệm Thần nghĩ hoài mà cũng không thể nào tìm ra kết quả, tại sao người đàn ông Hoắc Cảnh Sâm này lại có khả năng quyến rũ
nhiều ánh mắt thế không biết, cho dù là những siêu sao thiên vương hay
thiên hậu e rằng cũng không có sức hút quá đáng như vậy.
Mà cũng
do người đàn ông này, thời điểm khiêm tốn mà nói thì cũng có rất nhiều
rất nhiều người rõ ràng không biết anh đang dùng thân phận lão đại của
tổ chức hàng đầu thế giới ‘linh’, so sánh chênh lệch như thế, tính riêng tại thành phố A thôi, nếu đem thân phận đó ra ánh sáng thì đương nhiên
cao hơn gấp mấy lần so với các ngôi sao trong làng giải trí rồi.
Hình như Hoắc Cảnh Sâm cảm nhận được sự lo lắng không yên lòng của Niệm
Thần, một nụ hôn kéo dài đến khi Niệm Thần cảm giác mình sắp chết vì
nghẹt thở, thì anh mới chịu buông cô ra, rồi ngay khi mọi người vẫn còn
đang tập trung mọi sự chú ý vào trên người anh và cô thì anh lại tiến
đến bên tai cô, một giọng nói dịu dàng trìu mến:
“Cái người không chuyên tâm này, xem ra buổi tối muốn bị trừng phạt rồi.”
‘Oanh’, trong đầu cô vang lên tiếng nổ cảnh báo, trên mặt cũng đỏ lên một mảng, bấm một cái vào ngang eo của Hoắc Cảnh Sâm, cô còn chưa kịp mở lời thì
ký giả bên kia dường như vừa khám phá ra một điểm mới lạ, ngay lập tức
liền ùn ùn chen lấn tới lui.
“Ngài Hoắc, xin hỏi trước đó ngài đã chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho hôn lễ này nhưng tại sao bây giờ lại diễn ra màn cầu hôn như thế?”
“Ngài Hoắc, xin hỏi tại sao ngài đột nhiên bỏ rơi Cố San San, lại lựa chọn Mộ tiểu thư?”
“Ngài Hoắc, xin hỏi lúc trước có tin đồn hai người đang bất hòa, tin đó có
thật hay không, vậy tại sao mới vừa rồi ngài và Mộ tiểu thư lại trong
tình huống trước mắt xem ra rất mặn nồng tình tứ?”
“Xin hỏi hiện
tại ngài chọn Mộ tiểu thư, vậy có liên quan gì đến hai anh em sinh đôi
kia không? Hay bởi vì cô ấy là mẹ của các con của ngài, cho nên ngài mới chọn cầu hôn với cô ấy?”
“Ngài Hoắc, xin hỏi vì sao Mai nữ sĩ bị bắt?”