Cảnh sát thành lập tổ chuyên án điều tra sự kiện nổ súng xảy ra tại tập đoàn Lạc, cùng với nguyên nhân cái chết của Cố San San.
Cũng may là mọi tin tức đều được phong tỏa từ ban lãnh đạo tối cao, mà tập
đoàn Lạc cũng vừa mới bắt đầu hoạt động nên cũng không bị ảnh hưởng quá
nhiều với những sự kiện đó.
Mấy ngày vừa qua đã xảy ra quá nhiều
chuyện, cộng thêm với cái chết của Cố San San, nên Hoắc Cảnh Sâm quyết
định lựa chọn sử dụng thế lực hắc đạo để dàn xếp ổn thỏa chuyện này.
Bởi vậy, cảnh sát có muốn điều tra thì cũng chỉ là tiến hành điều tra ngầm
mà thôi, nhưng Hoắc Cảnh Sâm cũng đều biết hết, những cảnh sát kia cũng
chẳng thể nào tìm ra được nguyên nhân gì, dù sao theo như anh nghĩ thì
cuối cùng vụ này cũng chỉ có thể đưa vào hồ sơ lưu trữ mà không giải
quyết được gì.
Nhưng rồi, mặt biển tĩnh lặng cũng chỉ trôi qua
được thời gian hai ngày ngắn ngủi, lúc đó Hoắc Cảnh Sâm một lần nữa được mời đến cục cảng sát, nguyên nhân rất đơn giản, sở cảnh sát nhận được
một lá thư nặc danh.
Trên lá thư nặc danh kia ghi rõ ràng rành
mạch tất cả chi tiết những cuộc giao dịch mờ ám với xã hội đen trong
những năm vừa qua, khi mà Hoắc Cảnh Sâm vẫn còn ngồi trên ghế tổng giám
đốc Hoắc thị.
Vốn là những người trong giới kinh doanh buôn bán
thì không phân biệt được trắng hay đen, huống chi đây còn là Hoắc Cảnh
Sâm, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng những chuyện kia, nhưng đương nhiên mọi người chưa bao giờ muốn phá tan điểm giới hạn đó, chỉ là
trong thư tố cáo này, Hoắc Cảnh Sâm âm thầm giao dịch với những người
đứng đầu các tổ chức xã hội đen khét tiếng trên thế giới, cho nên, bản
án này đã không còn đơn thuần là vụ kiện cáo buôn bán đơn giản như vậy
nữa rồi.
Ai cũng muốn phá án lập công, thậm chí có không ít người muốn dựa vào chuyện này để một bước được thăng quan tiến chức, trong
khoảng thời gian ngắn thôi, Hoắc Cảnh Sâm bỗng trở thành đối tượng quan
trọng để điều tra.
Nhắc đến vụ án của Hoắc Cảnh Sâm thì lại càng
thêm phức tạp, đây chính là một tổ chức hoạt động hàng đầu, thay vì nói
là tra hỏi, chẳng bằng nói hiện tại bọn họ cũng không biết thân phận
thật sự của Hoắc Cảnh Sâm đâu, bọn họ nghĩ muốn moi được một chút tin
tức có liên quan đến vụ án kia từ trong miệng của Hoắc Cảnh Sâm, định
dùng một ít cái tin rác kia để phá một vụ án đang không có một đầu mối
nào.
Về phần Cố San San, vào thời điểm này thì cái chết của cô ta ngược lại trực tiếp bị cho vào quên lãng luôn, hoặc nói theo một mức độ nào đó thì nguyên nhân gây ra cái chết của cô ta cộng thêm nội dung
trong lá thư tố nặc danh kia, kết luận Cố San San chết là do bị trả thù, nhưng chỉ khác ở chỗ Cố San San biến thành người chết thay cho Hoắc
Cảnh Sâm mà thôi.
Mà về phía Hoắc Cảnh Sâm, dường như anh vẫn cao quý sang trọng cho dù đang ‘sống an bình’ trong sở cảnh sát, mặc dù đối với Hoắc Cảnh Sâm, bình an đi ra ngoài thì cũng hoàn toàn không thành
vấn đề.
Nhưng Hoắc Cảnh Sâm tự có suy tính của Hoắc Cảnh Sâm, thả dây câu dài mới bắt được con cá lớn, anh muốn biết rốt cuộc là thần
thánh phương nào lại dám giở trò sau lưng anh, trong địa bàn của anh mà
có ai dám giở những thủ đoạn ngáng chân anh, cho tới bây thì chưa có ai
sống thọ cả.
Nhưng trên thực tế, nếu như năng lực của anh đã đạt
đến trình độ cao như vậy, đương nhiên Hoắc Cảnh Sâm cũng sẽ không bị đối xử nhếch nhác như những nghi phạm khác, cho dù là sở cảnh sát thì sao,
lại có mấy cảnh sát dám lớn tiếng nói chuyện cùng với Hoắc Cảnh Sâm cơ
chứ?
Bên kia, mọi người lo lắng cho Hoắc Cảnh Sâm nhưng trước khi đi Hoắc Cảnh Sâm đã ra lệnh nên Niệm Thần cũng không thể không ngồi yên trong nhà chờ tin tức của anh, nhưng nếu khi vừa bắt đầu thì cô hoàn
toàn bình tĩnh tin tưởng vào năng lực của Hoắc Cảnh Sâm, nhưng trước mắt thì sao, cũng đã hai – ba ngày trôi qua rồi, Hoắc Cảnh Sâm cũng không
có bất cứ tin tức gì, cho nên cô đúng là không thể không sốt ruột mà.
Chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày mà cả căn biệt thự bỗng nhiên vắng vẻ hơn nhiều, còn về tin tức của hai anh em nhà Hoắc Tây Hàn, có quỷ mới biết từ sau
cái ngày đám cưới dở dang đó thì hai đứa nó lại trôi dạt đến nơi nào
rồi.
Cũng trong lúc này, từ đáy lòng Niệm Thần đều có chút suy
nghĩ rối loạn, vẫn còn chưa lấy lại được bình tĩnh, biệt thự bên này
bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Cho nên mới nói,
người tốt không đến, người đến thì không tốt, thật ra theo một khía cạnh nào đó thì Niệm Thần có cảm giác từ lúc cô gặp gỡ cái con người này thì hình như chưa có một chuyện nào tốt cả.
Niệm Thần ra mở cửa,
thấy Lục Hựu Hi đang đứng bên ngoài, nhất thời chỉ có một ý nghĩ đóng
ngay cánh cửa lại cho xong, nhưng ngược lại mắt và tay của Lục Hựu Hi
rất nhanh nhẹn, ngay khi Niệm Thần đóng cửa lại thì trong nháy mắt lách
người đi vào bên trong biệt thự.
Cho tới bây giờ thì Lục Hựu Hi
không phải loại người xem mình như là người ngoài xa lạ, giống như tình
huống trước mắt, sau khi đi được vào bên trong rồi, lại càng thêm tùy
tiện ngồi vào trên ghế-lon cứ như ở nhà mình, khiến cho Niệm Thần tức
điên người cắn răng nghiến lợi, cái dáng vẻ của hắn như thể đang chờ
người đến phục vụ mình:
“À, cứ pha một ly cà phê cho gia trước đã.”
Lại là cái dáng vẻ kèm theo giọng điệu kia là thật muốn ăn đòn, khiến cho
Niệm Thần đi rót một ly cà phê rồi kích động muốn bỏ thêm thuốc chuột
vào đó, nhưng lại cố gắng kiềm chế sự bốc đồng của mình, tự nhủ với lòng là nếu làm như vậy thì chỉ làm dơ bẩn ghế sa-lon của nhà mình mà thôi,
không đáng, lúc này Niệm Thần mới ‘tâm bình khí hòa’ ngồi xuống ghế
sa-lon đối diện:
“Nếu anh đến là muốn tìm Hoắc Cảnh Sâm, thật xin lỗi, lúc này anh ấy không có ở đây.”
Trong giọng nói của cô tràn đầy chán ghét, không che giấu ý nghĩ hy vọng người trước mắt mau mau biến đi.
Lục Hựu Hi cũng chẳng thèm để ý, nhún nhún vai, khóe môi nâng lên một nụ
cười lạnh lùng, và dáng vẻ lại mang theo một chút nham hiểm:
“Không sao, tôi đến tìm cô.”
Nhưng trên thực tế ngay trong giây phút này, nhìn cái vẻ mặt chế giễu kia rõ
ràng chính là muốn đến tìm Niệm Thần, ngay một giấy kế tiếp, nơi đáy mắt giễu cợt lại đổi thành một tia nhìn mập mờ, cực kỳ dâm đãng.
“Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cũng được coi như cực kỳ có duyên đó.”
Niệm Thần nhìn trời kêu đất rồi ánh mắt cực kỳ coi thường, rồi lại ngay sau
đó làm ra vẻ như đang giật mình, cứ như thể việc Lục Hựu Hi đến tìm cô
là chuyện mà trời đất không tha vậy, một tay đưa lên che miệng bày ra
dáng vẻ không mấy tin tưởng đối với lời nói của Lục Hựu Hi:
“Không phải là anh thích đàn ông sao?”
Cho nên nếu nói theo tư duy logic của Niệm Thần, nếu đã thích đàn ông rồi,
đương nhiên đến đây cũng chỉ có thể đi tìm đàn ông mới đúng chứ!
“……….”
Nhưng Lục Hựu Hi là ai, tuyệt đối không phải là cái loại ba láp tầm thường dễ dàng bị đánh bại chỉ bởi vài ba lời thiếu não của Mộ tiểu thư đâu, nếu
nói về công phu khua môi múa mép, hắn tự nhận mình sẽ không bại dưới tay Mộ tiểu thư, vì vậy Lục Hựu Hi cũng gật đầu ra vẻ đồng ý với cách nói
vừa rồi của Niệm Thần, nhưng ngay sau đó lại thốt ra một lời, khiến cho
Niệm Thần bỏ qua hình tượng rất phối hợp mà làm ra một động tác ngã
xuống đất:
“Đúng vậy, tôi thích đàn ông, nhưng khi làm tình trên giường vẫn thích tìm phụ nữ hơn!”
Những lời nói như vậy mà cũng có thể nói ra được cũng đủ cho thấy yêu nghiệt
cỡ nào, giờ phút này dáng vẻ của Lục Hựu Hi vô cùng nhàn hạ, thật ra bạn cũng không thể không nghi ngờ, nghĩ xem thế lực sau lưng của người này
phải mạnh như thế nào mới không bị hề hấn gì chứ!