Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

“Đúng vậy, tôi thích đàn ông, nhưng khi làm tình trên giường vẫn thích tìm phụ nữ hơn!”

Những lời nói như vậy mà cũng có thể nói ra được cũng đủ cho thấy yêu nghiệt
cỡ nào, giờ phút này dáng vẻ của Lục Hựu Hi vô cùng nhàn hạ, thật ra bạn cũng không thể không nghi ngờ, nghĩ xem thế lực sau lưng của người này
phải mạnh như thế nào mới không bị hề hấn gì chứ!

Da đầu Niệm
Thần cảm thấy tê dại, cho nên mới nói: người vô vỉ sẽ có người vô sỉ
hơn, rốt cuộc lần đầu tiên trong cuộc đời của cô phát hiện ra bản thân
mình sao toàn gặp được người ở cấp độ quái vật cao thế này? Hoắc Cảnh
Sâm còn chưa thu phục được, tại sao lại quá giang thêm một tên yêu
nghiệt như vầy?

Lại nói tiếp, đây mới chân chính là một người
thân thể không đi đôi với tinh thần, trong lòng thì thích đàn ông, nhưng khi lên giường lại đam mê thân xác phụ nữ? Có phải hay không đây trời,
thật là không biết xấu hổ?!

Một tia lý trí cuối cùng báo động cho cô biết: lúc này cô phải thật bình tĩnh nếu không thì sẽ rất nguy hiểm, cuối cùng cô lựa chọn duy trì nụ cười cứng ngắc của mình, Niệm Thần nhỏ nhẹ buông một câu hướng dẫn:

“Xin vui lòng ra cửa, quẹo phải,
sau đó quẹo trái, rồi đi thẳng, sẽ gặp được nhưng bông hoa nở về đêm, ở
nơi đó, anh sẽ tìm được người phụ nữ cho mình!”

Cười khẽ một
tiếng, nụ cười kia giống như phát ra từ cổ họng, sau đó lại đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng vung vẩy qua lại, trên khuôn mặt tinh tế của người đàn
ông này rõ ràng trưng ra vẻ quyến rũ quyến rũ:

“Chậc chậc, dùng
tiền thì có thể mua được những ‘quý cô’ trong hộp đêm, nhưng chất lượng
mê người thì đương nhiên sẽ kém xa so với người phụ nữ của Hoắc Cảnh Sâm rồi!”


Im lặng một chút, ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào khuôn
mặt xinh đẹp của Niệm Thần, ánh mắt đó thu vào tất cả vẻ mặt muôn màu
của Niệm Thần, dù là vừa ý hay khó chịu, khi mà miệng hắn mở ra một lần
nữa, nhưng rõ ràng lại tỏ vẻ coi thường:

“Tôi cũng đã nói rồi,
lần trước, Hoắc Cảnh Sâm coi như đã cướp được cô từ trên giường của tôi, cô thử nói xem, nếu như đêm đó anh ta đến trễ một chút nữa thôi, có
phải tình huống ngày hôm nay cũng sẽ không giống như thế này rồi không?”

“……….”

Khóe miệng Niệm Thần co co giật giật, được rồi, lúc đó cô cũng đã nghe Hoắc
Cảnh Sâm nói qua về chuyện này rồi, hơn nữa cũng vì chuyện đó mà cô cũng đã nhận được ‘thủ đoạn trừng phạt’ của Hoắc Cảnh Sâm rồi, vì một chuyện lần ấy mà khiến cô giận sôi người, nhưng chủ yếu lúc đó vẫn là ‘nói
chuyện’ cùng với Hoắc Cảnh Sâm, nếu đổi lại làm với một người đàn ông
hoàn toàn xa lạ, chính là kẻ đang sờ sờ trước mắt này, hình như thấy thế nào cũng không ổn, cắt..cắt...

Tự nhiên lại nhắc đến chuyện này, từ đáy lòng Niệm Thần cảm thấy hình như có điều gì không ổn cho lắm,
bất giác càng tăng thêm sự đề phòng, lúc này lại sinh ra chút bất mãn,
chân mày tự nhiên nhíu lại:

“Ngài Lục, hôm nay anh đến đây thật ra là có mục đích gì?”

Có quỷ mới tin tưởng người đàn ông xấu xa này chỉ vì muốn giễu cợt trêu đùa mấy câu mà phải mò đến nơi này.

Trong nháy mắt, ngón trỏ của Lục Hựu Hi đang giơ lên liền thay đổi phương
hướng, thời điểm chỉ đến trên người mình thì khóe miệng kéo lên nụ cười
như có như không:

“Tôi sao?”


Không phải bạn không cảm nhận được phản ứng của Lục Hựu Hi dường như rất chậm so với tiến độ nói
chuyện không? Giống như tình huống trước mắt, cứ như đang rơi vào vòng
xoáy vậy, trong một cái không gian không lớn không nhỏ này, sao còn có
thể xuất hiện thêm một Lục Hựu Hi thứ hai sao?

Mắt Niệm Thần trợn ngược lên không đồng ý với hắn, nhưng vẫn phối hợp gật gật đầu, thêm một câu thể hiện sự cực kỳ chán ghét:

“Đúng, chính là anh đó!”

Lục Hựu Hi gật đầu một cái như chợt bừng tỉnh hiểu ra, cứ như thể anh ta
mới lạc vào cõi thần tiên vừa mới quay trở về trần gian vậy:

“Cứ coi như tôi đến là để xem xem cô có thể hiểu được bao nhiêu về con người của Hoắc Cảnh Sâm.”

Thật ra, cứ như rơi vào vòng xoáy vậy, lúc này mới nói rõ mục đích khi đến
đây, như vậy mục đích của Lục Hựu Hi đến đây vẫn là vì Hoắc Cảnh Sâm,
nhưng lại không biết chính xác rốt cuộc là vì cái gì của Hoắc Cảnh Sâm
mà thôi.

Lúc đó, Niệm Thần cho là, Lục Hựu Hi thích đàn ông, mà
Hoắc Cảnh Sâm lại là người đàn ông yêu nghiệt như thế, cho nên cũng
chẳng có gì bất ngờ nếu như anh ta coi trọng Hoắc Cảnh Sâm.

Nhưng hình như cô đã quên mất một điều, theo một ý nào đó mà nói, trong ánh
mắt của Lục Hựu Hi vẫn ánh lên một tia hận thù dù mờ nhạt mỗi khi nhắc
đến Hoắc Cảnh Sâm.


Nhưng nếu cứ nuôi cái hận thù nhàn nhạt kia
lớn đến nỗi trở thành mối thâm thù khiến người ta cắn răng nghiến lợi
mỗi khi nhắc đến, thì cũng chính là khi Lục Hựu Hi bốc hỏa đến không còn có thể làm chủ cảm xúc của chính mình nữa, mà một khi đã bùng nổ rồi,
thì nụ cười trên mặt của hắn cũng đến lúc biến mất.

Bộ dáng nham
hiểm đáng sợ, ngược lại thật đáng tiếc là Niệm Thần xem ra cũng không
nhận ra được điều gì, dù thế nào đi nữa thì cũng không thể che lấp sự
yêu nghiệt của khuôn mặt kia, đối với người đàn ông trước mắt này, cuối
cùng thì cũng không bằng một người kia trong lòng của cô.

“Tôi hiểu bao nhiêu về Hoắc Cảnh Sâm thì có liên quan gì đến anh chứ?”

Nhưng khi lời kia vừa thốt ra, dường như Niệm Thần phát hiện ra được một điều gì đó, cũng không thèm để ý đến vẻ mặt của Lục Hựu Hi có phát điên hay
không, trong lòng của cô vô cùng chắc chắn chính là người đàn ông này
thật sự rất thích đàn ông.

“Mẹ nó chứ! Đừng nói với tôi là anh có ý dòm ngó đến người đàn ông của tôi đó?”

Cũng không thể không nói, khi Mộ tiểu thư nói câu “người đàn ông của tôi”
thì tương đối có tính cách, trong nháy mắt lại làm cho người ta có cảm
giác: cô bao nuôi Hoắc Cảnh Sâm.

Lúc này đến phiên đôi mắt của
Lục Hựu Hi trợn trừng lên, cộng thêm chuyện lúc trước, ngay lập tức bỗng nổi điên lên, rốt cuộc là trong đầu người phụ nữ này chứa được những
thứ gì vậy trời? Anh ta thật sự rất nghi ngờ lúc trước nói cho cô biết
mình thích đàn ông là muốn giúp mình hay thật ra đang hại mình rồi sao.

“Em gái cô chứ, cô đừng có đánh trống lảng sang chuyện khác với tôi, tôi
hỏi cô hiểu được bao nhiêu về con người của Hoắc Cảnh Sâm, cô chỉ cần
trả lời vấn đề của tôi là được rồi!”

Theo một mức độ nào mà nói, chịu thua, Lục Hựu Hi gầm thét lên một hồi cũng coi như khiến cho Niệm Thần sửng sốt một chút.


Trong khoảng thời gian ngắn, sau khi Niệm Thần bớt sững sờ, hình như có chút
không hiểu ra tình huống trước mắt, này này đây là đang định diễn thể
loại kịch nào chứ?

“Vậy anh định hỏi ‘hiểu rõ’ là về phương diện nào?”

Niệm Thần nhút nhát hỏi lại một câu, vẫn là vẻ mặt trừng mắt nhìn đối
phương, nhưng mà được rồi, thật ra trong lúc này, trong đầu óc của một
người phụ nữ nào đó, có một số thứ đang chạy loạn, cho nên tất cả đều
được thể hiện qua ánh mắt kia, chính là một trăm phần trăm: bỉ ổi.

Cho nên mới nói, làm một hũ nữ có thâm niên, nếu có ai đó dám nói cô là
người không hiểu sự đời, con trai của cô chắc chắn sẽ thua đủ gấp với
người đó.

Trong nháy mắt Lục Hựu Hi coi như đã cảm thấy chính
mình không thể nào nói chuyện thông suốt cùng với người phụ nữ này, hít
một hơi thật sâu, có trời chứng giám, nếu như cô không phải là phụ nữ,
lúc này nhất định anh ta đã sớm ra tay ném cô ra ngoài rồi.

“Thôi bỏ đi, trong đầu óc của cô toàn là những thứ không trong sáng không à,
nhưng cô nhất định phải biết, ngày mai báo chí sẽ đưa tin được truyền ra từ cục cảnh sát: Hoắc Cảnh Sâm là lão đại của tổ chức xã hội đen lớn
nhất ‘linh’, như vậy thì Niệm Thần à, tôi nghĩ cô là một người thông
minh, lúc này nên lựa chọn hợp tác cùng với tôi, thì Hoắc Cảnh Sâm mới
thể bình an vô sự từ trong đó đi ra!”

Trên thực tế, khi nghe được những lời nói này, vẻ mặt của Niệm Thần tự nhiên khôi phục lại dáng vẻ
nghiêm túc, cô không ngốc, đương nhiên biết là Lục Hựu Hi không phải
đang nói đùa, nhưng lúc này ngược lại cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc thì người đàn ông này là hạng người nào, là kẻ thù hay là bạn, cô cũng
không thể chắc chắn điều đó.

“Vậy nên, Lục Hựu Hi, tôi có thể lý
giải rằng bức thư nặc danh được gửi đến sở cảnh sát không phải phải có
liên quan đến anh chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận