Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Editor: Kim Tuyến

Lời vừa ra khỏi miệng Mộ Niệm Thần liền hối hận, đúng là không hiểu
tính tình hiện tại, anh ta chính là dao thớt, cô là thịt cá, như thế nào cô lại quên mất người đàn ông bá đạo này khi đã tức giận tuyệt đối sẽ
rất đáng sợ!

Cho nên thoáng nhìn ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm càng ngày càng tối lại.
Thức thời, người phụ nữ rụt cổ lại cố gắng kiềm chế, tìm cơ hội chạy
trốn, Mộ gia gia huấn, nhận thức rõ thực tế, đánh không lại phải bỏ
chạy.

Cô đột nhiên nhớ đến bộ dạng nhỏ của nhóc nhà mình, mềm mại đáng yêu
như vậy, vì sao phiên bản lớn lại cường thế, lạnh như băng vây?

“A.”

Người đàn ông giận quá thành cười, lực đạo trên cánh tay càng thêm căng vài phần:

“Đã kết hôn phải không? Chuyện liên quan gì tới tôi? Đừng nói chồng
cô không ở chỗ này, coi như là chồng cô đứng ở bên cạnh, tôi cũng tuyệt

đối không buông tha!”

Lòng Mộ Niệm Thầ ngổn ngang trong gió, sau đó tiếp tục giả ngây giả dại:

“Tuyệt đối không buông tha? anh… Thế nhưng đối với chồng tôi có ý tứ?”

“…”

- – - – - – - -

Trong lúc hai người đang giằng co lỗ hổng trong lời nói đối phương, ở nhà trọ anh bạn nhỏ Mộ Tây Hàn nhìn vào máy tình, rõ ràng nhìn thấy
trên màn hình kia tất cả diễn biến tại phòng làm việc giám đốc Hoắc Thị.

Không có biện pháp, xuất phát từ suy nghĩ an toàn, nhóc mới cài đặt
ống kính lỗ kim trên người Mộ Niệm Thần, bảy trăm hai mươi độ tuyệt đối
không bỏ sót góc nào.

Anh bạn nhỏ Tây Hàn che mắt ngồi trên ghế sa lon ngã xuống, uốn éo uốn éo, đảo lộn một hồi, trong miệng nói lẩm bẩm:

“Nhi đồng không nên nhìn nhi đồng không nên… mẹ vì con trai bảo bối cố gắng lên!”


Từ màn hình nhìn mẹ cùng người đàn ông kia, biểu hiện trên mặt tiểu
tử trong lòng có rất nhiểu cảm giác nói không ra lời, người đó chính là
cha của nhóc sao.

- – - – - – - -

Phòng làm việc giám đốc Hoắc Thị.

“Hừ, Hay! Cô cứ tiếp tục giả bộ điên khùng ngốc nghếch tốt lắm, chờ
một chút cô sẽ biết tôi đến tột cùng là đối với chồng cô có ý tứ hay là
đối với cô có ý tứ.”

Hoắc Cảnh Sâm khẽ nguyền rủa, trong mắt sáng loáng đầy uy hiếp, ý tứ
của anh rõ ràng kế tiếp chuyện cần phải làm tiếp theo là gì.

Mộ Niệm Thần không nói gì, tên đàn ông này sao lại như vậy nói chuyện không nói lý?

Chết đến nơi, Mộ Niệm Thần hất đầu, bộ dạng không sợ trời không sợ
đất đầy khí thế, ngay cả giãy giụa đều giảm đi, nên phát sinh cũng phát
sinh qua không nên phát sinh cũng bị cưỡng chế đã xảy ra, cô tại sao
phải sợ? !

Ý niệm trong đầu chợt lóe, khóe miệng Mộ Niệm Thần giương cao. Một
suy nghĩ thoáng hiện qua trong đầy cô khẽ cười, thái độ đột nhiên thay
đổi phối hợp lại với anh ta, áo cũng sớm không biết bị cởi ra khi nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận