Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Trên căn bản, mặc dù Hoắc Cảnh Sâm không có hai đứa con trai ở bên cạnh nhưng tại nơi làm việc có Niệm Thần ở cùng anh cũng không thấy nhàm chán.

Lướt qua người bạn nhỏ Tây Hàn đang tỏ ra buồn bực, không muốn nói chuyện. Nhan Noãn Noãn lại đang nghĩ biện pháp để xông tới nói thêm vài câu với Niệm Thần. Với Hoắc Thần Viễn, chỉ cần không có Hoắc Cảnh Sâm ở đây thì thiên hạ này chính là của cậu bé, bao nhiêu chiêu trò đùa giỡn đều muốn bày ra cả.

Ặc, được rồi, thời gian một ngày trên máy vi tính cũng đủ cho đầu Mộ tiểu thư nảy sinh khái niệm về ba tiểu ác ma này rồi.

Hoắc Tây Hàn là loại khó chịu, tuyệt đối khó chịu. Không phải nụ hôn đầu cũng đã trao hết cho người ta rồi sao? Bây giờ còn tỏ ra vặn vẹo, nhăn nhó gì chứ?

Nhan Noãn Noãn, thật không hổ là chuyên gia đánh giá ngầm. Mẹ nó, nhìn bề ngoài là nhỏ nhất trong đám nhi đồng này, vậy mà đã biết đánh giá diện mạo của người khác rồi, sau này lớn lên, chậc chậc... sẽ làm tổn thương bao nhiêu người đàn ông tự ti đây?

Về phần Hoắc Thần Viễn, chính là kết hợp cả trong sáng lẫn mờ ám, nhưng chẳng phải có câu nói “Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu” sao?

Ừm, tổng kết lại mà nói, lúc này cô thật sự lo lắng những lúc ba tiểu ác ma này ở cùng một chỗ chắc chắn xảy ra một trận trời long đất lở, kêu khóc ầm ĩ đây.

Được rồi, trên thực tế, ngay lúc này Mộ tiểu thư sẽ không ngờ đến, tại thời điểm cô đang lo lắng chuyện của ba nhóc kia thì không bao lâu sau chuyện long trời lở đất lại xảy ra với chính cô.

Rời khỏi bãi đậu xe công ty, Hoắc Cảnh Sâm lái xe về nhà, trên đường về còn ghé vào một siêu thị, chủ yếu là vì Niệm Thần đột nhiên nói muốn Hoắc Cảnh Sâm nấu ăn.

Tiết trời tháng mười hai, trời tối thật nhanh, khi hai người rời siêu thị trời đã tối hẳn, Niệm Thần khoác trên người áo khoác dài của Hoắc Cảnh Sâm mà vẫn thấy rất lạnh, mắt thấy người nào đó mặc phong phanh vẫn không cảm thấy gì, cô lại bắt đầu thấy bất công!

Cho nên nói sự khác biệt giữa nam nữ có khi làm tức chết người, đây chính là đang thể hiện điều đó sao?

Trên đường về, Niệm Thần chống đầu dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt đùa giỡn nhìn vẻ mặt nghiêng hoàn mỹ của Hoắc Cảnh Sâm, câu được câu không trò chuyện, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu, Hoắc Cảnh Sâm cũng đáp lại một cách máy móc.

Ặc, đây có tính là Hoắc Cảnh Sâm hiểu rất rõ về Mộ tiểu thư không nhỉ?

Hoắc Cảnh Sâm dừng xe trước biệt thự, Niệm Thần kéo chặt áo, chuẩn bị lấy tốc độ nhanh nhất để vọt vào nhà, chính là, khi cửa xe mở ra, cô không có bước nhanh mà cả người đều sững lại.

Mà Hoắc Cảnh Sâm sau khi dừng xe, vừa nhìn tình huống trước mặt thoáng chốc ngớ ra, tay nắm chặt những túi đồ mới mua.

Theo bản năng liền nhìn sang Niệm Thần muốn giải thích một chút, khóe môi hơi khẽ động, rốt cục cũng không nói gì cả.

Có những chuyện, càng giải thích sẽ càng loạn, giống như tình huống trước mắt vậy.

Trong tiết trời lạnh lẽo, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Sở Vận Nhi co rút thân hình mỏng manh đứng trước cửa biệt thự của Hoắc Cảnh Sâm, mà ** cô ta còn đang lộ ra.

Lúc Sở Vận Nhi nhìn thấy Niệm Thần, khuôn mặt liền đờ ra, giống như chưa kịp phản ứng, tại sao đứng chờ Hoắc Cảnh Sâm mà lại gặp cả Niệm Thần chứ.

Đôi môi tím bầm vì lạnh hơi run rẩy, ánh mắt nhìn xuống, cúi đầu không nói lời nào.

Nghe tiếng bước chân Hoắc Cảnh Sâm đang đi tới, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Sâm, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu thật khiến người ta yêu thương, thế mà Hoắc Cảnh Sâm lại đang nhìn Niệm Thần.

Một loạt hình ảnh này cứ như đang diễn hài kịch, tâm trạng vui vẻ cả ngày hôm nay của Niệm Thần liền biến mất trong phút chốc. Trên thực tế, có nhiều việc, chân tướng sự thật như thế nào tạm thời không nói đến, nhưng nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Thật lâu sau, Hoắc Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, tiến lên nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh băng của Niệm Thần, sau đó dắt cô lướt qua người Sở Vận Nhi:

“Vận Nhi, có việc gì vào nhà nói sau, bên ngoài rất lạnh.”

Hoắc Cảnh Sâm cũng thật nhẫn tâm. Giống như trước mắt, đáng ra phải thương hại thì anh lại lựa chọn giải quyết dứt khoát. Nếu như đã không cho được Sở Vận Nhi tình cảm thì ngay từ đầu một tia hy vọng cũng không cho.

Cho nên, anh lựa chọn nắm tay Niệm Thần thật chặt, giờ phút này cũng không thèm nhìn bộ dạng lã chã chực khóc của cô ta, cứ thế lướt qua người, bỏ lại một câu nói lạnh băng như tiết trời hôm nay vậy.

Trong phòng khách, máy sưởi ấm chạy hết công suất, lúc này Niệm Thần làm tổ trên ghế sô pha mới có cảm giác sống lại. Sở Vận Nhi vẫn giữ bộ dạng co rúm người, đôi mắt trong suốt ngập nước cụp xuống, nhìn chăm chăm vào bàn trà, hai tay thật cẩn thận đặt trên bụng, bộ dáng này làm cho Niệm Thần thấy chói mắt vô cùng.

Hoắc Cảnh Sâm đi vào, mang cho mỗi người một ly sữa, sau đó bước đến sô pha ngồi cạnh Niệm Thần, thật tự nhiên cầm lấy hai tay lạnh băng của Niệm Thần, một bộ không xem ai đó ra gì. Niệm Thần chú ý thấy một tia oán hận chợt lóe lên trong mắt Sở Vận Nhi.

Ánh mắt như chim ưng dần nheo lại, dừng trên mặt Sở Vận Nhi, giọng nói không tự chủ ẩn ẩn mang theo trách cứ:

“Vận Nhi, tôi nhớ tôi đã nói qua, trước khi đứa bé ra đời, cô không được phép ra khỏi tòa biệt thự.”

Thoáng dừng lại một chút, giọng nói lại vang lên:

“Tôi còn nhớ rõ, cô đã nói nếu đứa bé này trở thành phiền phức cho tôi, cô sẽ mang nó cùng ra nước ngoài?”

Ý tứ của anh rất rõ ràng, thật hiển nhiên đứa bé này cùng Sở Vận Nhi đang mang đến phiền phức cho anh. Anh càng đau lòng hơn khi lúc này Niệm Thần đang mang vẻ mặt sững sờ. Chết tiệt, đứa bé kia thật khiến người ta tưởng tượng lung tung.

Lời vừa dứt, Sở Vận Nhi giật mình ngẩng đầu, trong thoáng chốc cả người đều co rụt, ánh mắt chậm rãi dâng lên sợ sệt, chứng tỏ những lời nói của Hoắc Cảnh Sâm khiến cô ta bị đả kích.

Dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Sở Vận Nhi khẩn trương quay sang nhìn Niệm Thần từ nãy giờ vẫn ngồi im không lên tiếng, vội vàng giải thích:

“Niệm Thần, đứa bé này cùng anh Hoắc không có quan hệ gì, tôi chỉ là, chính là,...... Gần đây hay gặp ác mộng nên nghĩ đến tìm anh Hoắc.”

Nhưng trên thực tế, một phen hảo tâm giải thích này rơi vào mắt Niệm thần lại thành giấu đầu hở đuôi, đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui