Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Editor: Kim Tuyến

Nếu nói Niệm Thần sau khi đảm nhận vị trí trợ lý, ngoại trừ chủ nhân
làm cho Mộ Niệm Thần tương đối khó chịu, hết thảy đãi ngộ đều tương đối
hài lòng, công tác nhẹ nhàng, hoàn cảnh ưu việt, còn có miễn phí mỹ nam
có thể xem, lúc đó Mộ Niệm Thần đang ngồi ở phòng làm việc giám đốc trên ghế sa lon, chống cằm chờ đợi giám đốc Hoắc sai bảo.

“Mộ tiểu thư, giúp tôi pha ly cà phê.”

“Mộ tiểu thư, xuống dưới lầu phòng marketing giúp tôi cầm một phần văn kiện.”

“Mộ tiểu thư, giúp tôi mua cơm trưa.”



Đang khi Mộ Niệm Thần chịu mệt nhọc không một câu oán hận nào khi bị xem như người giúp việc, Hoắc Cảnh Sâm chơi hứng nổi lên.

“Mộ tiểu thư, qua theo tôi đi ngủ.”

“…”


Mộ Niệm Thần mắt trợn trắng lên, đang chuẩn bị bùng phát, cửa phòng
làm việc giám đốc bị người từ bên ngoài đẩy vào, mang theo một mùi nước
hoa thanh nhã, Niệm Thần tựa hồ rõ ràng cảm giác được trên mặt Hoắc Cảnh Sâm khác lạ, nói như thế nào đây, có lẽ chính là cô chưa từng thấy qua
cũng căn bản không cần thương tiếc.

“Anh Hoắc, anh ngày hôm qua một đêm không về, em thật lo lắng cho anh.”

Cùng Niệm Thần tuổi không thua kém bao nhiêu, có thể so với vẻ mặt em bé, tóc dài, cho dù phụ nữ như Mộ Niệm Thần cũng theo bản năng muốn bảo vệ, cô bé này làm cho người ta cảm giác chính là dễ vỡ, phải dùng tâm
che chở.

“Vận nhi, làm sao em lại chạy đến tới đây? Bên ngoài nguy hiểm lắm.”

Trong giọng nói Hoắc Cảnh Sâm từ trước nay chưa có dịu dàng, vội vàng đứng dậy đón Sở Vận đến bên sofa ngồi xuống.

Mộ Niệm Thần cảm thấy không công bằng, đều là phụ nữ như nhau, như
thế nào người này trước sau thái độ chênh lệch lại lớn như vậy?

“Giám đốc Hoắc ngài trước trò chuyện, tôi không quấy rầy các người.”


Niệm Thần rất biết điều chuẩn bị đẩy đi ra, hai người tình chàng ý
thiếp cô ở chỗ này chẳng phải là làm phiền người ta sao? Hơn nữa cô gái
này biết anh ta một đêm không có về nhà, không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết hai người này căn bản chính là ở cùng một chỗ, lợn giống! Không,
người này không bằng cầm thú!

“Không quấy rầy, Mộ tiểu thư cũng đến ngồi, vừa vặn tôi giới thiệu cho các người quen biết.”

Vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm coi như không có vấn đề gì, Mộ Niệm Thần có điểm bội phục người này da mặt thât dày.

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến Hoắc Cảnh Sâm giới thiệu một câu ‘vợ
lớn, đây là vợ hai’ không được, trong nháy mắt long ngổn ngang trong
gió.

Niệm Thần chưa bao giờ cảm thấy bất an, giờ phút này cảm giác không được thoải mái.

“Vận nhi, đây là trợ lý của anh, Mộ Niệm Thần.”

Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ ôn nhu đến cực điểm, bất kì là ai đều thấy được anh ta rất quan tâm cô bé này.

“Mộ tiểu thư, đây là… vị hôn thê của tôi, Sở Vận Nhi.” Một chỗ dừng
lại, có lẽ là đang chuẩn bị tìm từ, cũng có lẽ tâm tư thoáng nghĩ, tóm
lại, Hoắc Cảnh Sâm phen này giới thiệu không chỉ làm Mộ Niệm Thần giật
mình, tựa hồ còn có vẻ mặt khiếp sợ của Sở Vận Nhi.

Cho nên vị hôn thê này rất cuộc là như thế nào, chỉ sợ cũng chỉ có Hoắc Cảnh Sâm tự mình biết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận