Editor: Sendyle
Năm phút đồng hồ sau, Hoắc Cảnh Sâm thần kỳ đem ra cái thang cùng một loạt dụng cụ, rồi sau đó đem đèn pin tới đưa vào tay Niệm Thần:
“Cô đem công tắc nguồn điện kéo xuống sau đó dùng đèn pin chiếu giúp tôi.”
Hoắc đại giám đốc vừa leo lên cái thang vừa phân phó như thế, chuẩn
bị làm công việc sửa chữa điện. Bộ dạng làm cho người ta tin tưởng không nghi ngờ, cảm thấy việc sửa đèn này đối với anh ta mà nói không là gì
cả.
Niệm Thần hít một hơi sâu, rồi sau đó chạy đến phòng khách chuẩn bị kéo công tắc nguồn điện xuống.
‘ lạch cạch – -’
Sau đó trong phòng khách hoàn toàn vùi lấp vào trong bóng tối, Một
Niệm Thần lúc này mới thong thả mở đèn pin cũng nguyền rủa người kia từ
trên cái thang té xuống, sau đó làm cho bản thân bán thân bất toại
Một chút ánh sáng từ chiếc đèn pin của Niệm Thần lan tràn ra, phòng
khách cũng khá lớn, đèn pin cũng không đủ sáng. Ánh sáng khẩn cấp truyền tới chỗ của Hoắc Cảnh Sâm mơ hồ không rõ hình ảnh, miễn cưỡng có thể
thấy rõ một chút độ sáng.
Niệm Thần hoài nghi người bên kia đang nghiêm túc sửa hay rốt cuộc
đang làm cái gì? Việc nấu cơm cũng có thể đem nhà thiêu hủy, làm sao có
thể sửa được một chiếc đèn.
Mặc kệ ai tin hay không, dù sao cô không tin, tuyệt đối không tin!
“Giám đốc Hoắc, nếu không được thì nên đi xuống, không nên miễn cưỡng.”
Mười lăm phút sau, Một Niệm Thần đứng một bên cười trên nỗi đau của người khác.
“Một tiểu thư không phải là muốn đi lên xem thử?”
Âm thanh Hoắc Cảnh Sâm càng thêm u ám.
Một Niệm Thần lắc lắc đầu, sau đó không dám thốt ra âm thanh nào, nói giỡn, cô đi lên tuyệt đối có thể đem chụp đèn kia hủy đi.
Sau nửa giờ, Hoắc Cảnh Sâm tuyên bố đã sửa xong, tay phủi tro bụi, vẻ mặt tin tưởng mười phần:
“Mộ tiểu thư, hiện có thể kéo công tắc nguồn điện lên, khẳng định là ok.”
Vì muốn kiểm chứng hiệu quả, Niệm Thần cố ý đem đèn pin trên tay tắt đi, lúc này mới xoay người kéo công tắc nguồn điện.
Một giây đồng hồ đã qua – - trong phòng khách rất yên lặng, vẫn tối đen.
Hai giây đã qua – - trong phòng khách vẫn như cũ một mảnh tối đen.
Mười giây đồng hồ đã qua – - Hoắc tiên sinh trực tiếp xù lông:
“Mộ tiểu thư cô lại đùa dai, tôi yêu cầu cô nhanh kéo công tắc nguồn điện!”
Chuyện này đương nhiên bị Hoắc tiên sinh quy tội nguyên nhân đèn vẫn tối đen là do Một Niệm Thần không phối hợp.
“ok.”
Một Niệm Thần cũng không phản bác gì, cố ý đem công tắc nguồn điện
trực tiếp kéo ba cái qua lại, ngay sau đó, trong phòng khách nổ bung,
một hồi sau Hoắc Niệm Thần hoàn toàn không chú ý đến hình tượng cười hả
hê.
“Ha ha ha – - “
Hoắc tiên sinh mặt âm hàn.
“Hoắc Cảnh Sâm, tôi nghĩ tới một câu nói ở trên mạng ….Ha ha ha – - “
“Nhìn thấy người trước, thế giới của tôi là u ám, đúng là nhìn thấy người sau – - “
Hoắc tiên sinh bắt đầu mong đợi, chỉ là trong lòng lại xẹt qua một dự cảm bất thường.
Quả nhiên – -
“Nhìn thấy người sau, Wow, đen thùi !”
Mặt Hoắc tiên sinh trực tiếp tối lại, đen như bao công…