Editor: Sendyle
Thoáng chốc, Niệm Thần tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau, cảm
giác không có con trai mình mỗi sáng sớm liều mạng gọi cô rời giường.
Hoàn toàn không thích ứng được với không khí vô cùng yên lặng như vậy.
Phẫn hận sửa sang lại tất cả mọi thứ, sau một đêm suy nghĩ cô quyết
định ngày hôm nay sẽ gởi đơn từ chức, sau đó cũng đi theo con trai mình
đến London.
Chẳng qua là khi Niệm Thần vào phòng làm việc lại cảm thấy không khí
ngày hôm nay không đúng với ngày thường, tựa như thiếu không khí năng
động của mọi ngày.
Lúc bình thường sẽ nhìn thấy thư ký riêng của Hoắc Cảnh Sâm nghiêm
nghiêm túc túc xuất hiện trước tiên, hôm nay chẳng những không có ngồi
nghiêm chỉnh chờ giám đốc đến mà không khí lúc này thật nhẹ nhàng làm
người ta nghi ngờ. Theo bản năng Niệm Thần cảm giác mình nhất định là đi nhầm phòng làm việc.
Lại có suy nghĩ khác không biết Hoắc Cảnh Sâm cùng thư ký mới tới đang làm gì, đừng nói là đã đi đâu đó công tác?
Cô thuyết phục chính mình phải bình tĩnh, dù cho lúc này vô cùng cao
hứng cũng không thể biểu hiện ở trên mặt, cô không phải là loại người
cười trên nỗi đau của người khác…
Quả nhiên Hoắc Cảnh Sâm không có ở đây, khi cô nhìn xuyên qua cửa
kiếng trong phòng làm việc to như vậy lại không có ai, yên lặng, không
giống như ngày thường vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy nụ cười yêu nghiệt
trên khuôn mặt của ai đó.
Ngây ngây ngô ngô cả ngày, đợi đến lúc tan việc Niệm Thần đã ngủ được một giấc cảm giác mình không bò dậy nổi.
Thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, được rồi, cô nghĩ lúc này không đối
mặt với Hoắc Cảnh Sâm tương đối tốt, chuyện từ chức hay không chờ người
kia sau khi trở lại hãy nói, dù sao cô cùng Hoắc Cảnh Sâm còn có rất
nhiều chuyện riêng cần giải quyết.
Nhưng Niệm Thần nhất định không thể tưởng được vào thời khắc này khi
cô cho rằng mình đã vượt qua được một trở ngại lớn trong ngày, nhưng lại không biết tai nạn lớn nhất lại chờ cô sau khi tan việc.
Lúc đó bộ dạng Niệm Thần trên mặt chưa có tỉnh ngủ, chuông tan tầm
vang lên cô liền ra khỏi công ty, từng bước chân có chút phù phiếm, lúc
này cô đang suy sâu tính kỹ chuẩn bị tùy tiện ăn cái gì đó sau về nhà
mới ngủ một giấc thật dài.
Chỉ là lúc mới ra cửa chính Hoắc Thị tầm mắt chú ý tới chiếc xe màu
đen Porsche sắc tuyền không xa, nguyên nhân chú ý, cô nhớ rõ Hoắc Cảnh
Sâm hình như cũng có một chiếc như vậy, chớ không phải là người này biết rõ cô cả ngày lười sau đó đến trừng trị?
Cảm thấy rất có khả năng, Mộ Niệm Thần chuẩn bị dùng thị lực 1. 5 của mình nhìn bảng số xe rõ ràng, cửa xe đi ra là ông tác phong nhanh nhẹn
của một người đàn ông. Người mà cô hận tận xương tủy, khóe miệng Mộ Niệm Thần run rẩy, xoay người quay lưng chuẩn bị đi.