Editor: Sendyle
Hiện tại đối với Mộ Niệm Thần mà nói từ ‘mối tình đầu’ là gì cô hoàn
toàn không biết mà ngay cả trong tự điển cũng không hề tồn tại danh từ
này, cho nên cái gì mà người yêu đầu tiên, bây giờ người này đối với cô
mà nói chẳng có quan hệ.
Nhưng vừa vặn lúc này tình trạng của cô cũng rất thảm, đổi lại có lái xe miễn phí không nên uổng phí, Mộ Niệm Thần lần nữa bày ra nụ cười tê
cứng trong lòng đang tính toán:
“Tốt, làm phiền anh trước mang tôi đến bệnh viện.”
Nhưng Cố Minh Thâm cho rằng Mộ Niệm Thần hoàn toàn đối với anh ta dư
tình chưa dứt, ít nhất giữa bọn họ vẫn còn có khả năng cứu vãng.
Khóe môi giương cao nụ cười, giống như thời học sinh mười bảy tuổi,
cô rất rất thích chính là nụ cười này. Nhưng hôm nay thì khác, chuyện
phát sinh sáu năm trước hết thảy là do anh ta tàn nhẫn tổn thương cô, cô cảm thấy đáng buồn cực độ, dựa vào cái gì sau khi phát sinh nhiều
chuyện như vậy người đàn ông này còn có thể có được nụ cười như vậy?
Hoàn mỹ ôm công chúa, khóe miệng Niệm Thần khẽ run, nếu như bị Hoắc
Cảnh Sâm nhìn thấy anh ta có cho rằng cô không biết tự ái chăng? Trong
nháy mắt bên tai truyền đến là tiếng nghị luận. Hai mắt Niệm Thần trợn
ngược, té thành ra như vậy chẳng lẽ muốn cô bò đến bệnh viện? Nhưng cũng không giải thích được bắt đầu cầu nguyện chuyện này ngàn vạn lần đừng
truyền đến tai Hoắc Cảnh Sâm.
Chỉ là trẹo chân, bôi chút ít thuốc mỡ về nhà ngủ một giấc là khỏi hẳn.
Ra khỏi bệnh viện Niệm Thần kiên quyết không để cho Cố Minh Thâm lại ôm cô, khập khiễng từ cửa chính đi:
“Cảm ơn anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi tự trở về là được rồi.”
Mấu chốt nhất chính là không muốn nhìn vẻ mặt đạo mạo của tên đàn ông này làm cho cô cảm thấy mình thật ngay thơ và ngu ngốc. Sáu năm trước
mắt của cô sao lại kém như thế? Đầu tiên là toàn tâm yêu tên ngụy quân
tử này, lại còn bị Hoắc Cảnh Sâm tên ngựa đực đưa lên giường? Tuyệt đối
thật giống nội dung của một vở kịch kinh điển.
Mày đẹp của Cố Minh Thâm lần nữa nhăn lại, tựa hồ anh ta hôm nay
không còn kiên nhẫn như thời học sinh, đưa tay níu cánh tay Niệm Thần
trầm mặc cuối cùng nhịn không được bùng phát:
“Mộ Niệm Thần, anh cảm thấy chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện một chút, về sáu năm trước…”
“Dừng lại dừng lại! Muốn cùng tôi nói chuyện phiếm có thể, nhưng anh nên thu hồi lại bộ dáng khoan dung này.”
Cô từ trước đến nay đặc biệt chán ghét người khác trước mặt cô tự cho là mình đúng, đặc biệt là người này còn là thân phận bạn trai lúc trước quỷ dị như vậy xuất hiện.
Cô ngược lại muốn xem người đàn ông này đối với chuyện sáu năm trước
có thể viện cớ gì, so với về nhà xem phim truyền hình trên TV cảm thấy
hứng thú hơn.
Cô ngước đầu, nụ cười tê cứng trên mặt không thể che hết từ đáy mắt
một chút trào phúng, hai tay vô lực rủ xuống, cảm giác khắc cốt trước
mắt đã sớm tan thành mây khói.
Cảm giác như đã trôi qua cả một thế kỷ, hiện tại cô đã là mẹ của hai
đứa bé, cách xử sự, làm người cũng không có tùy vào cảm giác như trước
đây nữa, mà người này, ngay cả lý do làm cho cô hận cũng tìm không được.