Editor: Nguyetmai
Ninh Hề Nhi lơ ngơ: "Nà ní? Cái gì cơ?"
Cô mù tịt mấy trò đan móc có được không!
Ơ hu hu... Có phải cô đã tự đào cho mình một cái hố, sau đó còn ngu ngốc hiến thân nhảy vào không?
...
Mấy phút sau, Ninh Hề Nhi ôm trong lòng một túi đầy những cuộn len, tâm trạng vô cùng phức tạp bước lên xe của Kỷ Dạ Bạch.
Tâm trạng Kỷ Dạ Bạch lại có vẻ rất tốt, hắn bật nhạc trong lúc lái xe, tiếng nhạc cổ điển ưu nhã tựa làn nước chảy uyển chuyển chầm chậm tràn trong buồng xe.
Ninh Hề Nhi móc cuộn len, do dự ngập ngừng nói: "Tôi đan xấu thì làm sao?"
"Hừ, cậu còn có thể đan đẹp cơ à?" Kỷ Dạ Bạch độc mồm độc miệng.
"Cậu..." Ninh Hề Nhi bực bội, ngón tay nhỏ ấn vào thiết bị phát nhạc, đổi sang một bài hát đầy ma lực cuốn hút...
"Chính em gây ra mà
Những điều vừa diễn ra
Chính em gây ra mà, chính em gây ra mà
Những điều vừa diễn ra, hết thật rồi
Advertisement / Quảng cáo
Đốt sạch hết…
Chạy ngay đi trước khi
Mọi điều dần tồi tệ hơn
Chạy ngay đi trước khi
Lòng hận thù cuộn từng cơn
..."
Kỷ Dạ Bạch giật giật khóe miệng: "Gu của cậu không thể bình thường hơn một chút à?"
Ninh Hề Nhi bất mãn nói: "Không thể đâu! Hứ!"
Cô biết Kỷ Dạ Bạch ghét nhất thể loại nhạc này, đúng là cô đang muốn hành hạ lỗ tai hắn đấy!
Ai ngờ, Kỷ Dạ Bạch lại để yên cho cô bật nhạc, chẳng tỏ ra tức giận một chút nào.
Ninh Hề Nhi hoài nghi quan sát Kỷ Dạ Bạch, bỗng thấy trên khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của hắn có vẻ như đang ngầm... dung túng cô?
Phì phì phì! Nhất định là tại cô nghĩ quá nhiều mất rồi!
Xe chạy đến ven sông thành phố Anh Đào, kính xe bị ánh sáng của pháo hoa rọi sáng, Ninh Hề Nhi háo hức nhoài người ra khỏi cửa kính xe, kích động khó kiềm chế: "Woa, Đại Bạch! Lễ hội pháo hoa tối nay bắt đầu rồi này!"
Advertisement / Quảng cáo
"Muốn xem không?"
"Có có!"
Bởi một tiếng gọi "Đại Bạch" kia, Kỷ Dạ Bạch nhếch môi cười thỏa mãn, hắn tìm một chỗ đậu xe, cô gái nhỏ lập tức tỏ ra vui mừng, hào hứng chạy tới lan can bao dọc bờ sông, ngước khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy niềm vui nhìn lên bầu trời.
Trên nền trời xanh đen thăm thẳm, từng chùm từng chùm pháo hoa bắn lên cao, nở rộ như đóa hoa, đốm lửa tàn lấp lánh rơi xuống như sao sa, tiếng pháo nổ lụp bụp râm ran không ngừng, tạo nên khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Kỷ Dạ Bạch đứng bên cạnh, hắn quay sang nhìn cô: "Không phải chỉ là bắn pháo hoa thôi à? Có cần kích động tới vậy không?"
"Đương nhiên phải kích động rồi! Nghe nói hôm nay là đêm hội pháo hoa do một người đàn ông làm cho người phụ nữ mà anh ta yêu, vì người yêu của anh ta thích pháo hoa, cho nên mới sắp xếp thực hiện một đêm hội pháo hoa rầm rộ như thế!" Ninh Hề Nhi bắn liên thanh ríu rít: "Còn nữa, cậu biết tại sao thành phố Anh Đào của chúng ta có nhiều cây anh đào vậy không? Tất cả đều là nhờ ông nội của người đàn ông đó!"
Vợ của ông lão thích hoa anh đào, bởi vậy vào năm họ kết hôn, ông lão vì vợ mình đã trồng anh đào khắp một thành phố! Uầy... Thật muốn được gả cho người của nhà đó, nhất định sẽ cực thâm tình! Cực lãng mạn!
Nhìn con nhóc ôm mặt quắn quéo đầy mơ mộng, Kỷ Dạ Bạch há miệng định nói rồi lại thôi.
Lại thêm một loạt pháo hoa nổ, nhiều đốm sáng tan tác trong không trung, sáng lòa tới chói mắt, giăng chi chít như sao trên trời, đẹp đến ngưỡng không gì tả nổi.
"Á! Á!" Ninh Hề Nhi bám lấy tay Kỷ Dạ Bạch nhảy nhót: "Thấy không? Cậu thấy không? Đẹp phát điên đúng không? "Siu siu" đẹp đúng không?!"
Kỷ Dạ Bạch không nhìn lên bầu trời, hắn mải ngắm Ninh Hề Nhi.
Con ngươi đen thăm thẳm tựa đá quý, trong đáy mắt chỉ lưu giữ khuôn mặt đỏ bừng của cô, khóe môi bất giác cong lên nhè nhẹ.
"Ừ, đẹp lắm."