Editor: Nguyetmai
Giọng nói vốn hững hờ thờ ơ trước đây, giờ lại vang lên trầm thấp, thoảng chút yêu thương lưu luyến.
Song Ninh Hề Nhi không để ý thấy, vẫn cười ngây ngô không tim không phổi.
Cô nhìn ngắm cảnh đẹp huy hoàng đang diễn ra, còn phong cảnh trong mắt hắn, từ đầu tới cuối, cũng chỉ có mình cô.
"Chụp giúp tôi tấm ảnh, tôi muốn đăng lên mạng!" Ninh Hề Nhi hăm hở rút điện thoại ra đầy khí thế đưa Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch ra vẻ khinh khỉnh chê bai nhìn cô: "Ninh Hề, cậu có thể bỏ cái tay giơ chữ V đi không?"
"Giơ tay chữ V thì sao chứ!" Ninh Hề Nhi phồng má dỗi hờn: "Chụp nhanh lên đi!"
Cô tạo dáng giơ hai tay chữ V, đầu nghiêng nghiêng sang một bên, đó là dáng chụp ảnh tiêu chuẩn từ nhỏ tới lớn của cô.
Kỷ Dạ Bạch tuy ngoài miệng chê bôi mấy câu, nhưng lại rất nghiêm túc chụp hình cho cô, còn có tâm chụp thừa vài tấm để cô tiện chọn lựa.
Ninh Hề Nhi vốn không ôm mong đợi với trình chụp ảnh của Kỷ Dạ Bạch, vậy mà sau khi nhận lại điện thoại, cô mới phát hiện kỹ thuật chụp của Kỷ Dạ Bạch không có chỗ chê!
Bố cục, ánh sáng, biểu cảm... đều phải nói là hoàn hảo! Chỉ dùng điện thoại di động mà chụp được hiệu quả y hệt xài máy ảnh kĩ thuật số!
Cô vui vẻ muốn đăng lên vòng bạn bè, nhưng vì tay quá cóng, gõ chữ lâu lắc mà vẫn lỗi, cái mũi nhỏ cũng cau lại.
Bất chợt, một bàn tay rút điện thoại ra khỏi tay cô, giả như không thèm quan tâm, hắn hỏi: "Nội dung muốn gõ là gì?"
Ninh Hề Nhi sửng sốt một lúc mới nói: "Tôi là chính tôi, là pháo hoa khác biệt..."
Advertisement / Quảng cáo
"Ừ."
Ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, nhanh chóng đăng ảnh kèm caption lên mạng. Song Kỷ Dạ Bạch vẫn chưa trả điện thoại cho Ninh Hề nhi, hắn hất cằm ngẩng lên: "Anh đây hơi lạnh rồi, cậu tới đây chắn gió cho tôi đi!"
Ninh Hề Nhi xù lông theo: "Cậu có phải đàn ông không thế?" Để con gái chắn gió cho hắn, chẳng phong độ tí nào!
Kỷ Dạ Bạch nở một nụ cười đầy xấu xa: "Có phải hay không, tưởng cậu tự biết rồi chứ. Sao nào? Vẫn muốn bản thân tự kiểm chứng tiếp hả?"
Kỷ Dạ Bạch ngoắc ngoắc ngón tay hướng về phía cô: "Con nhỏ chân ngắn kia, mau lăn qua đây."
Ninh Hề Nhi vốn muốn bỏ chạy, vậy mà lại bị Kỷ Dạ Bạch ôm vào lòng!
Nhiệt độ ấm áp trên người hắn, kèm theo đó là hương thơm thoang thoảng mùi bạc hà mát lạnh, mạnh mẽ bao bọc lấy cô.
"Ấy?"
Cô lùn như thế, sao có thể chắn gió cho hắn được, rõ ràng là hắn đang chắn cho cô...
Hắn lại còn ôm cô, người được ủ ấm cũng là cô mà...
Vậy là... tên này, thật ra đang sưởi ấm cho cô hả?
Tên ác ma này... thật ra cũng rất tốt ấy nhỉ...
Sự ngọt ngào dậy lên trong lòng Ninh Hề Nhi, trán chạm vào ngực hắn, cô khẽ nở một nụ cười như mật ngọt.
Một loạt âm thanh "Reng reng tèn ten ten" vang lên, cô hỏi: "Có phải điện thoại di động của tôi kêu không?"
Advertisement / Quảng cáo
"Cậu nghe nhầm rồi."
"Ờ..." Ninh Hề Nhi nửa tin nửa ngờ, cách mấy giây sau, cô lại nghe thấy!
"Đúng là điện thoại di động của tôi mà!" Ninh Hề Nhi chắc chắn nói, cô ngẩng đầu, phát hiện trên khóe môi Kỷ Dạ Bạch đã nhếch lên cười hài hước từ lúc nào, ngay cả trong ánh mắt, cũng là ý cười.
Cái nụ cười xấu xa này...
Không tốt lành gì!
Tay chân luống cuống đoạt lấy điện thoại di động, thấy thông báo bình luận và thích ảnh dày đặc nhảy lên tằng tằng, Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt!
"Ha ha ha cười chảy nước mắt! Bạn tui ơi, đừng có ngừng chữa trị! Càng không được dừng uống thuốc đâu nhá!"
"Chắc là bị hack nick rồi ha! Tiểu Hề Hề!"
"Đại chúng hoan nghênh á há há há, quả nhiên là hàng hiếm đột biến trong số bạn bè giới đất lở đá trôi của tui!"
"Cười bò cả ra rồi! Bạn tui ơi kéo ảnh phình ra kiểu gì thế? Người ngoài hành tinh nhập à? Ố hố hố..."
"..."
Run run mở vòng bạn bè ra, Kỷ Dạ Bạch vậy mà gõ một dòng trạng thái thế này:
"Tôi chính là tôi, không giống bà béo [emo đầu heo] [emo đầu heo]"
"Kỷ Dạ Bạch! Cậu là tên khốn!"