Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Editor: Nguyetmai

Tần Cẩn Du sợ hãi, giải thích nói: "Duệ Triết, không phải em muốn hắt anh, là con nhỏ Ninh Hề Nhi hèn hạ này nó tránh..."

Ninh Hề Nhi: Tôi không tránh chẳng lẽ làm cọc gỗ để cho cô hắt à? Logic này đúng là nực cười!

Đang oán thầm trong lòng, Tần Cẩn Du túm lấy tóc của Ninh Hề Nhi, hổn hển gào: "Quyến rũ người yêu tao... Đồ hèn hạ! Mày thiếu đàn ông bẩm sinh à? Sao mày dám cướp cả đàn ông của tao? Nói đi! Mày nói đi xem nào!"

"Tần Cẩn Du! Buông ra!"

"Bị tao nói trúng tim đen nên chột dạ chứ gì?" Mặt Tần Cẩn Du hung dữ, khuôn mặt nhăn nhó, hiện rõ vẻ đáng ghét.

Lệ Duệ Triết thấy dáng vẻ này của cô ta, không khỏi cau mày.

Gã vốn thích mặt của Tần Cẩn Du, chẳng qua chỉ chơi qua đường thôi mà. Cặp với kiểu con gái quyến rũ, sắc sảo nhiều rồi, thỉnh thoảng tìm kiểu trong sáng ngây thơ thay đổi khẩu vị.

Tần Cẩn Du tự cho là mình thanh cao, thực ra lại rất yêu hư vinh, gã ta chỉ bỏ chút tiền đã có thể nắm được cô ta trong tay rồi.

Vốn dĩ vẫn còn hứng thú với cô ta, nhưng so sánh cô ta với Ninh Hề Nhi thì trong lòng Lệ Duệ Triết liền không còn hứng thú nữa.

"Chị khối trên à, Ninh Hề Nhi bảo chị buông cô ấy ra!" Thời khắc quan trọng, Giản Nghi Tuyết đứng dậy, nắm hai tay run rẩy nói.


Những người khác của lớp S cũng nhao nhao nói: "Đúng vậy, dù sao thì đánh người cũng là không đúng."

"Nó quyến rũ bạn trai của tôi, tôi chưa xé nát mặt nó là tốt lắm rồi, dạy nó một chút là điều đương nhiên!" Lời còn chưa dứt, Tần Cẩn Du đã kêu thảm thiết, "Á..."

"Cô ấy nói cô buông tay ra, cô bị điếc à?" Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự lạnh lẽo, khiến người ta sinh một nỗi sợ hãi không tên!

"Kỷ, cậu Kỷ..." Tần Cẩn Du đau đến mức răng va lập cập vào nhau, nước mắt nước mũi tèm lem, "Buông tôi ra... cầu xin cậu..."

Kỷ Dạ Bạch bóp tay cô ta, cũng không biết dùng sức mạnh cỡ nào, cô ta chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp gãy đến nơi rồi!

"Cô biết đau? Ninh Hề Nhi không biết đau à?" Kỷ Dạ Bạch cười lạnh lùng, "Ức hiếp người phụ nữ của tôi, cô cũng xứng à?"

Hắn mất kiên nhẫn hất tay Tần Cẩn Du ra, hắn dùng khăn giấy lau sạch tay, vẻ mặt chán ghét, "Chạm vào cô tôi còn thấy bẩn tay tôi đấy!"

Xung quanh vang lên tiếng thở dài, đến mức khiến Tần Cẩn Du nghe xong mặt thoạt tái thoạt đỏ.

"Cậu hai nhà họ Kỷ" Lệ Duệ Triết ngẩn ra.

Cậu hai nhà họ Kỷ sao lại ở đây? Sao lại ra mặt vì người con gái này?


Chờ một chút, vừa nãy có phải cô gái này nói, cô ta có người yêu rồi đúng không?

Không! Không thể nào!

Lệ Duệ Triết cố gắng để cho bản thân mình bình tĩnh lại, tươi cười nói, "Thật trùng hợp, không biết cậu Kỷ có bằng lòng nể mặt tôi, hai anh em chúng ta tụ tập một lát không, tôi mời!"

Ninh Hề Nhi thực sự không thể chịu nổi, nôn khan một tiếng.

Lệ Duệ Triết không thể cười tiếp, căm phẫn nhìn Ninh Hề Nhi.

Tính cách của Ninh Hề Nhi là người có thù ắt phải báo, con ngươi đen như ngọc lóe lên sự gian xảo, cô thân mật khoác cánh tay Kỷ Dạ Bạch nói: "Ông xã, anh tới rồi!"

Tiếng ông xã này vừa ngọt vừa dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ cố tình gào lên ở trong phòng lúc nãy, con ngươi của Kỷ Dạ Bạch lập tức trở nên sâu thẳm.

"Ngoan, anh tới muộn."

Lệ Duệ Triết nghe hai người trò chuyện, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào xuống đất!

Gã cầm khăn tay lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ hỏi: "Cậu Kỷ, vị này là...?"

Kỷ Dạ Bạch hất hàm, kiêu ngạo nhìn gã ta nói: "Bạn gái tôi, vợ chưa cưới, mẹ tương lai của con tôi."

Phịch!

Lệ Duệ Triết từ trên sô pha ngã khụy xuống đất, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng sợ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận