Editor: Nguyetmai
Trong phòng...
Lần thứ bảy điện thoại vang lên giọng nữ máy móc "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".
Ninh Hề Nhi ngồi trên giường, cuộn tròn người lại. Cô hít mũi một cái, không biết mệt mỏi lại ấn gọi đi.
Kỷ Dạ Bạch không thể ngồi nhìn nổi nữa, cầm lấy điện thoại di động của cô, vững vàng giữ chặt cổ tay cô, giọng điệu không chút khoan nhượng: "Ăn cơm trước đi!"
"Vẫn chưa kết nối được..." Ninh Hề Nhi khẽ ngập ngừng, tiếng nói yếu ớt toàn giọng mũi.
Kỷ Dạ Bạch nghe xong thì cau mày, hắn thà rằng con nhóc này gây sự đấu võ mồm với hắn chứ không muốn thấy dáng vẻ cô khó chịu như vậy.
"Cậu quên vụ chênh múi giờ à? Có khả năng giờ này chú đang nghỉ ngơi." Kỷ Dạ Bạch dằn lòng an ủi cô: "Ăn gì đi, sau đó tôi dẫn cậu đi chơi."
"Nhưng..." Ninh Hề Nhi muốn nói gì đó nhưng Kỷ Dạ Bạch lại đột nhiên sáp lại gần, gương mặt tuấn tú ấy khiến cô phải giật mình: "Ưm, cậu làm gì thế?"
"Nếu còn không ăn cơm nữa, tôi sẽ không ngại mà đút cho cậu đâu." Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, dáng vẻ như một tên du côn: "Còn là kiểu đút bằng miệng đấy."
Mặt Ninh Hề Nhi nóng bừng: "Cậu thôi đi! Đừng làm loạn nữa!"
"Vậy thì cậu biết điều một chút, ăn cơm đi."
Ninh Hề Nhi ỉu xìu chán chường ăn qua loa vài miếng, lúc cô đang định gọi điện thoại tiếp thì Kỷ Dạ Bạch giữ lấy cổ tay cô: "Nhóc chân ngắn, đi nhanh lên nào, buổi chiều còn có việc phải làm!"
"Này này! Cậu đi chậm chút được không..."
...
"Anh Kỷ, chị dâu, cuối cùng hai người cũng đã tới! Bọn em đợi lâu lắm rồi đấy!" Tiêu Hi Thần vẫy tay vô cùng nhiệt tình: "Mau đến đây!"
Hai người đi tới, Tiêu Hi Thần đút một tấm bản đồ vào tay Ninh Hề Nhi: "Ký hiệu này trên bản đồ đánh dấu địa điểm cất giữ nguyên liệu cho món thịt nướng, nằm sâu trong rừng rậm phía sau resort, tìm được càng nhiều thì bữa tối của chúng ta càng thịnh soạn."
Đây là hoạt động do Thời Niệm Sơ sắp xếp, khu rừng này đã từng được khai thác, có thể đảm bảo an toàn nên thầy sắp xếp cho cả lớp đến tham gia.
Ninh Hề Nhi chẳng có chút hứng thú nào, cúi đầu nhìn mũi chân mình, hiển nhiên làm gì còn tâm trạng để ý đến trò chơi. Cô rất sợ... thật sự rất sợ... điều Tần Cẩn Du nói là sự thật...
Rõ ràng hôm tổ chức tang lễ cho mẹ, bố đã ôm cô và khóc, hứa hẹn cả đời này không bao giờ cưới vợ nữa, bố chỉ yêu một mình mẹ cô thôi. Nếu bố thật sự cưới vợ khác làm mẹ kế của cô...
"Ninh Hề! Cậu ăn nhiều như heo ấy, cậu phải tìm nhiều nguyên liệu nấu ăn vào, đừng có mà tính chuyện lười biếng!" Kỷ Dạ Bạch hung dữ ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Cậu cũng phải tìm luôn phần của anh đây!"
"Cậu bắt nạt người ta quá đấy!" Ninh Hề Nhi căm phẫn sục sôi.
"Cậu dốt nên tôi mới bắt nạt cậu!"
"Ha, Kỷ Dạ Bạch, cậu quá đáng lắm!"
"..."
Hai người không ai chịu nhường ai, bắt đầu đấu võ mồm với nhau.
Thành Du Nhiên che ngực: "Tớ cảm giác mình vừa bị dính 10k điểm sát thương."
Tiêu Hi Thần vỗ vai cô nàng, vẻ mặt cảm thông: "Bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của tôi chưa? Tôi đã bị thương không biết bao nhiêu lần rồi."
"Haizzz."
Hai người cùng nhau thở dài chán nản, cầm bản đồ đuổi theo Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi.
...
Buổi chiều mùa đông, ánh mặt trời ấm áp, lá cây rụng chất thành từng lớp từng lớp trên mặt đất, giẫm lên thật là êm ái biết bao. Càng đi vào sâu, hoàn cảnh xung quanh càng vắng vẻ yên tĩnh.
Thành Du Nhiên thấp thỏm hỏi: "Bọn mình không đi sai đường, mà sao tôi lại cảm thấy âm u vậy nhỉ..."
"Không thể nào!" Tiêu Hi Thần cực tự tin, vỗ ngực mình đảm bảo: "Cậu đây sẽ không đi nhầm đường đâu!"
Cậu ta đắc ý giơ bản đồ lên, nụ cười sượng cứng ngay tức khắc. Vài giây sau, cậu ta ho khan vài tiếng: "Má? Bọn mình đi đến đâu đây?"
Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi và Thành Du Nhiên đều cạn lời.