Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Ninh Hề Nhi thở dài một hơi, đôi mắt sáng ngời tựa ngọc lưu ly liếc nhìn xung quanh. Biểu cảm mỗi người đều khác nhau, có tò mò, có chán ghét, có khinh thường, có lạnh lùng...

"Nguyên nhân tôi thôi học chính là..."

Ngay lúc cô định nói ra chân tướng, bỗng nhiên tiếng nói dịu dàng hiền hòa vang lên: "Các em đang làm gì vậy?"

Trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, giọng nói ấy càng có vẻ đột ngột vô cùng, cho nên mọi người đồng loạt nhìn về phía đó.

Phía ngoài cùng đám người, người đó thong dong đi tới, vóc người cao dong dỏng, áo sơ mi trắng, quần âu đen, thắt cà vạt ngay ngắn, cả người toát lên vẻ lịch lãm, nhã nhặn.

Sau khi nhìn thấy người đó, Ninh Hề Nhi sửng sốt há hốc miệng, trong đôi mắt ngập sự kinh ngạc!


Thời Niệm Sơ! Giáo viên giỏi của ban Tự nhiên trường Trung học Phổ thông Số 47, dạy lớp 12, lớp thầy phụ trách có tỷ lệ đỗ đại học cao nhất toàn tỉnh! Hễ thầy dạy lớp nào, các phụ huynh đều vắt óc tìm cách để đưa con em mình vào lớp ấy, cộng thêm bản thân thầy là một người khôi ngô tuấn tú, lại không có vẻ xa cách của một giáo viên nên rất được học sinh của trường yêu mến. Mà đồng thời, thầy cũng là Chủ nhiệm lớp cũ của Ninh Hề Nhi.

Thời Niệm Sơ đi lên bục giảng, khóe miệng cong cong nhoẻn cười: "Chào các em, tôi là giáo viên Chủ nhiệm mới được bổ nhiệm của lớp S."

Ngón tay thon dài trắng trẻo tiện tay nhặt một mẩu phấn lên, viết tên mình lên bảng bằng thể chữ Khải xinh đẹp: Thời Niệm Sơ.

"Mong được các em giúp đỡ." Thầy gật đầu, sau đó mỉm cười nói: "Yêu cầu mọi người trở về chỗ ngồi của mình."

Rõ ràng là giọng nói êm đềm như nước chảy, nhưng mọi người lại vô thức răm rắp nghe theo. Chờ đến lúc bọn họ kịp phản ứng lại thì mới phát hiện mình đã ngồi xuống vị trí của mình rồi! Duy chỉ còn lại Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi, Bạch Y Y và Cung Tu là còn đứng im tại chỗ.

Thời Niệm Sơ cười với mấy người họ: "Ngồi xuống trước đã, được không?"

Ninh Hề Nhi biết, nhìn bề ngoài Thời Niệm Sơ ôn hòa hiền hậu, nhưng ở trường học cũ của cô, ngay cả tên học sinh côn đồ luôn đứng cuối bảng xếp hạng học tập ở trường cũng đỗ vào trường đại học trọng điểm dưới sự dạy dỗ của thầy. Điều đó chứng tỏ cách dạy học trò của thầy vô cùng tuyệt vời và đặc biệt!

Cô cúi đầu nhìn xuống đất, cuối cùng vẫn cất bước, quay về chỗ ngồi của mình.

Khóe miệng Cung Tu thấp thoáng nụ cười, gã nhấc chân về chỗ ngồi.


Kỷ Dạ Bạch cũng ngồi xuống bên cạnh Ninh Hề Nhi, khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn thầy giáo, chờ xem thầy định xử lý việc này thế nào.

Thế nhưng Bạch Y Y vẫn không chịu buông tha cho Ninh Hề Nhi, cứ túm lấy tay áo cô: "Nếu thầy Chủ nhiệm đã tới, tao muốn để thầy bảo vệ sự công bằng cho tao!"

"Thưa thầy, Ninh Hề Nhi chỉ là một học sinh tồi bị trường cấp III cũ buộc thôi học, vậy mà cô ta còn bắt nạt em... Thầy, thầy xem, cái bàn của em bị chính cô ta bôi bẩn, vừa rồi cô ta còn đạp đổ cái bàn của em nữa!"

Thời Niệm Sơ ngước mắt, nhìn về phía Ninh Hề Nhi: "Những gì em ấy nói đều là thật sao?"

Ninh Hề Nhi cắn môi, ngoảnh mặt đi, bướng bỉnh không chịu giải thích.

Thời Niệm Sơ cười mỉm: "Trong phòng học có camera giám sát, có phải Ninh Hề Nhi làm hay không thì để lát nữa thầy đi kiểm tra, sẽ không để các học sinh bị bắt nạt chịu oan uổng, càng không tha cho kẻ vô duyên vô cớ đổ oan cho người tốt." Dứt lời, thầy còn nhìn sang Ninh Hề Nhi: "Ninh Hề Nhi là học sinh cũ của tôi, tôi biết rất rõ em ấy là người thế nào."


Bạch Y Y vừa nghe xong liền đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi: "Thầy làm vậy là bao che! Em muốn kiện thầy với Sở Giáo dục!"

Thời Niệm Sơ khẽ cười: "Tôi bao che em ấy thế nào? Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết rõ tình hình. Đúng là Ninh Hề Nhi bị buộc thôi học, nhưng... các em có biết vì sao em ấy bị thế không?"

Trong phút chốc, tâm lý hóng hớt của mọi người đều bị câu nói của thầy giáo khơi kên.

"Thầy ơi thầy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, thầy nói nhanh đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận