Cục Cưng, Ôm Cái Nào!

Cả lớp im phăng phắc như có thể nghe thấy cả tiếng chiếc kim rơi xuống đất.

Thời Niệm Sơ mỉm cười: "Có lẽ là thô lỗ, có lẽ là không thấy thỏa đáng, cũng có lẽ bạn ấy đã hành động quá nông nổi, nhưng thời thanh xuân nhiệt huyết này không điên cuồng một lần, sẽ già đi giống như các thầy cô đấy."

Câu nói này nghe có chút hài hước, nó đã xoa dịu bầu không khí trong lớp.

Bạch Y Y trợn mắt há hốc mồm, không dám tin.

Tiêu Hi Thần là người đầu tiên đứng dậy nói: "Nên rời khỏi lớp S không phải là Ninh Hề Nhi mà là Bạch Y Y!"

"Đúng vậy! Kiểm tra camera! Nếu như không phải Ninh Hề Nhi làm thì chính là do Bạch Y Y nói dối!"

"Tôi tin Ninh Hề Nhi! Có thể làm như vậy vì bạn, chắc chắc là cô gái vô cùng có nghĩa khí!"

Số người trong lớp đứng về phía Ninh Hề Nhi ngày càng nhiều, Bạch Y Y xám xịt ủ rũ, chỉ đành đi theo Thời Niệm Sơ kiểm tra camera.

Kết quả có rất nhanh, ngoài Bạch Y Y còn có người khác ở đó, hai cô gái kia và Bạch Y Y đều bị đuổi khỏi lớp S!

...

Trong phòng học...

Ánh nắng rực rỡ ấm áp chiếu vào trong phòng, Kỷ Dạ Bạch nhìn chằm chằm Ninh Hề Nhi, khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo của cô dưới ánh mặt trời lại càng trắng ngần.


"Tại sao cậu không nói với tôi chuyện này?" Trên khuôn mặt điển trai của hắn thoáng hiện lên vẻ giận dữ.

"Tại sao phải nói với cậu! Cậu cũng chẳng là gì của tôi cả, tôi cần cậu quản lý tôi à?" Ninh Hề Nhi nhăn mũi. "Hơn nữa, khoảng thời gian trước đó, mối quan hệ giữa hai chúng ta cũng không tốt lắm..."

Kỷ Dạ Bạch hừ lạnh một tiếng, cương quyết nói: "Cậu là người phụ nữ của anh đây!"

Ngang ngược không ai bì nổi, giống như lời tuyên bố của vua chúa vậy.

Ninh Hề Nhi ngớ ra, giả làm mặt quỷ với hắn: "Hừ... Cậu còn muốn diễn đến khi nào hả?"

Cô chẳng thèm quan tâm nhé!

La la la, người nên phối hợp diễn với cậu là tôi coi như không nhìn thấy...

Cốc... Cốc...

Cửa sổ bị người nào đó gõ hai tiếng.

Ninh Hề Nhi ngẩng đầu, vui mừng gọi ra tiếng: "Kiều Nam Thành!"

Kiều Nam Thành nhếch môi, nhét một túi giấy vào tay cô.

Bên trong chiếc túi có một hộp sữa và một miếng bánh kem vị dâu tây.


Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn logo trên túi, liền nhận ra đây là quán mà Ninh Hề Nhi thích ăn nhất!

Hắn bỗng nhiên trở nên rất khủng bố, dường như nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống mấy độ, Tiêu Hi Thần vốn định chạy tới chỗ Kỷ Dạ Bạch, thấy tình hình như vậy liền nhanh chóng lùi lại.

Ninh Hề Nhi xúc từng thìa bánh kem rồi đưa vào miệng, cảm giác mềm mềm, ngọt ngào lan tỏa trong miệng, hạnh phúc tới mức mắt cô híp cả lại.

Nhưng chỉ ăn một miếng, cô lập tức đặt chiếc thìa xuống, rồi cô độc thoại một mình: "Không được ăn nữa, sẽ béo mất... Á! Kiều Kiều, đều tại cậu, sao cậu lại mua đồ ngọt cho tôi!"

Kiều Nam Thành bày ra vẻ mặt vô tội, cậu ta lấy móc điện thoại ra, trên màn hình là tin nhắn của Ninh Hề Nhi: "Mang đồ ăn sáng cho tôi! Nếu không tôi đánh cậu đấy!"

"Tóm lại đều là lỗi của cậu!"

Kiều Nam Thành rũ mắt xuống, ấp úng nói: "Xin, xin lỗi..."

"Cậu học lớp nào?" Cô hỏi Kiều Nam Thành.

Kiều Nam Thành đáp: "Lớp E..."

Cách lớp cô khá xa, không có cách nào "bảo vệ" cô nữa rồi.

Đối với việc này, Ninh Hề Nhi lại rất hài lòng, cô xua tay đuổi cậu ta đi: "Bái bai! Nhớ phải học hành chăm chỉ, ngày ngày phấn đấu đấy nhé!"

Kiều Nam Thành gật đầu, cậu ta mới đi về phía trước được vài bước thì lại vụng về gãi gãi đầu rồi lại quay lại, cậu ta tháo chiếc khăn quàng cổ của mình ra, đứng ở ngoài cửa sổ, cậy vào chiều cao vượt trội của mình mà quàng khăn cho Ninh Hề Nhi.

"Sẽ, sẽ lạnh."

Tên ngốc này!

Một đôi tay to vươn ra, kéo chiếc khăn xuống, giọng nói lạnh lùng: "Tôi không cho phép cậu quàng khăn của người con trai khác!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui