Ninh Hề Nhi rụt đầu, hỏi ngược lại: "Cậu muốn quàng à? Vậy thì cho cậu quàng là được rồi! Không sao đâu, tôi rất rộng lượng!"
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Kiều Nam Thành: "..."
Tiêu Hi Thần ở bên cạnh quan sát cười như được mùa: "Mèn ơi... Chị dâu thật là..."
Hài quá đi mất!
Kiều Nam Thành nhìn Kỷ Dạ Bạch, vô cùng thành khẩn hỏi: "Cần không, cần, tôi, tôi mua... cho cậu một chiếc?"
Vẻ mặt của Kỷ Dạ Bạch lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
"Không cần!" Hai chữ như rít ra khỏi kẽ răng.
Kiều Nam Thành gật đầu: "Ồ..."
Ồ cái quỷ gì?
"Được rồi, khăn trả lại cho cậu, cậu mặc ít quá, không sợ bị cảm lạnh à." Ninh Hề Nhi nhét khăn lại cho Kiều Nam Thành, cậu ta mặc áo khoác đồng phục của trường, bên trong mặc một chiếc sơ mi, với nhiệt độ mùa đông âm hai ba độ như thế này, hình như cậu ta không sợ lạnh.
Kiều Nam Thành hơi thất vọng lấy lại chiếc khăn: "Tôi biết rồi..."
Cậu ta lặng lẽ rời đi không phát bất cứ một tiếng động nào, Ninh Hề Nhi liếc trộm Kỷ Dạ Bạch.
Cái tên này... vừa mới ghen à?
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ... Kỷ Dạ Bạch thích Kiều Nam Thành ư?
Ninh Hề Nhi bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu mình làm cho giật bắn, cô vô cùng hoảng sợ nhìn Kỷ Dạ Bạch: "Kỷ Dạ Bạch, cậu, cậu... giới tính của cậu có bình thường không?"
Lại dám nghi ngờ giới tính của hắn? Kỷ Dạ Bạch nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đoán thử xem!"
Con nhóc thối tha!
Ninh Hề Nhi thấu hiểu gật đầu: "Ồ, tôi hiểu rồi."
Kỷ Dạ Bạch cảm thấy khó chịu trong lòng: "Cậu hiểu cái gì?"
Không phải hiểu lầm gì rồi chứ...
"Không, không, cậu không cần nói nhiều đâu! Tôi hiểu hết, tôi có thể hiểu được!" Ninh Hề Nhi liên tục khoát tay.
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Chậc, hình như có điều gì đó sai sai...
Ninh Hề Nhi mở sách giáo khoa ra chuẩn bị bài, nhưng chẳng có chữ nào vào đầu, vừa nghĩ tới cảnh Kỷ Dạ Bạch và Kiều Nam Thành bên nhau, tự dưng trong lòng lại... vui vui.
Tay cô run run khiến chiếc bút nước rơi xuống nền nhà, nó lăn mấy vòng rồi dừng lại ở chân bàn phía bên Kỷ Dạ Bạch.
Cô cúi xuống nhặt một cách rất tự nhiên, không để ý cơ thể của Kỷ Dạ Bạch đang căng cứng...
Cái đầu nhỏ của cô vừa chạm vào giữa hai chân hắn, tóc thì xõa ra trên đùi hắn, tư thế này, khoảng cách này... rất mờ ám.
"Khụ khụ..." Kỷ Dạ Bạch khẽ ho một tiếng, mất tự nhiên lùi ghế về sau một chút, ghét bỏ nói: "Đồ hậu đậu! Mau lên!"
"Cậu mới hậu đậu ý!"Ninh Hề Nhi lẩm bẩm một câu, nắm chặt bút rồi đứng dậy.
Kỷ Dạ Bạch thờ phào một hơi, như trút được gánh nặng.
...
Nghỉ giải lao giữa giờ...
Ninh Hề Nhi ngâm nga hát, định đi căn tin mua chai nước, kết quả là mới đi ngang đường đã bị chặn lại.
"Ninh Hề Nhi! Cậu đứng lại!"
Mẹ ơi, không phải là fan của Kỷ Dạ Bạch tìm tới chứ?
Cô co cẳng chuồn mất, người phía sau cũng kiên trì bám đuổi.
Đến khi cả hai người đều chạy đến mức thở không ra hơi, cô gái kia mới bổ nhào đến ôm lấy đùi của Ninh Hề Nhi.
"Á á á! Buông tay ra! Buông tay ra!" Ninh Hề Nhi hét lên.
"Ninh Hề Nhi, tôi chuẩn bị một nghìn Tệ! Cầu xin cậu, cậu bán tin tức của cậu Kỷ cho tôi đi!"
Hả?
Hóa ra là có tiền dâng đến tận miệng à?
Ninh Hề Nhi lập tức đổi sang vẻ tham tiền trong vòng một giây: "Cưng à, một nghìn Tệ có thể mua một trăm điều về cậu ta nhé! Tôi sẽ tặng cô thêm mười điều! Hoan nghênh lần sau lại đến nhé! Thanh toán bằng tiền mặt hoặc chuyển khoản đều được cưng ạ!"
Cách đó không xa, người nào đó bị Tiêu Hi Thần gọi đến chơi bóng bỗng híp mắt lại.
Ninh Hề Nhi lại dám bán tin tức của hắn?
Nhóc thối tha này... Là! Muốn! Chết! Sao!