Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Trác Nhất Phong nói
như thế quyết tuyệt, Vinh Ninh khẽ vừa nghĩ, bây giờ Trác Nhất Phong còn đang nổi nóng, lại cùng ông cứu vãn lời nói chỉ là lãng phí miệng lưỡi, đồng dạng cũng sẽ ở trước mặt của ông đối với mình thành kiến nhiều hơn sâu hơn, mặc dù ông cái số lượng kia không nhiều lắm nhân nghĩa đã sớm ở Trác Nhất Phong trước mặt hài cốt không còn.

”Cháu tuyệt đối sẽ không buông tha cho!”

Trác Nhất Phong giật mình, nhìn xem Vinh Ninh cặp ánh mắt kiên định kia,
thoạt nhìn anh thật đúng là vô cùng có quyết tâm, vừa rồi lửa giận cũng
không biết biến mất đi nơi nào, ông âm thầm gật đầu, khẳng định Vinh
Ninh nghị lực kiên cường, chỉ là động tác rất nhỏ làm cho Vinh Ninh tựa
hồ thấy được trong đêm tối ánh lửa, một giây sau, Trác Nhất Phong chuyển biến cực nhanh, lạnh lùng hướng về phía Vinh Ninh cười nói, “Vậy anh cứ từ từ chờ đợi, được rồi, tôi muốn là đến 70 -80 tuổi có lẽ là rất có
thể.”

Vinh Ninh vẫn như cũ cười nhìn ông, 70-80 tuổi? Vậy chẳng phải anh là còn phải đợi vài chục năm?

”Lão gia, xe tới.” Xe hơi chợt ở sau lưng Trác Nhất Phong dừng lại, quản gia Bonaparte từ trong cửa sổ thò đầu ra nói.

”Ừ...” Trác Nhất Phong gật đầu, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào Vinh Ninh,
vừa nhìn anh, vùa hướng sau đi, giống như là gà mẹ liên tục che chở đàn
gà con của mình, không để cho Vinh Ninh bước ra một bước, “Đừng tới

đây.”

Vinh Ninh lắc đầu, Trác Nhất Phong đều đã nói như vậy, tự nhiên anh là không thể đi qua.

Cửa sổ xe bị An Bảo Bối kéo xuống, cô nhìn Vinh Ninh đứng ở nơi đó thở dài, “Trở về thôi.”

”Anh sẽ trở về!” Vinh Ninh mừng rỡ nói, “Anh nhìn mọi người lái xe đi và sau đó sẽ quay về.”

An Bảo Bối nhìn sắc mặt của anh rất mệt mỏi, Trác Nhất Phong lên xe hướng về sau nói, “Đóng cửa sổ, lái xe!”

”Nha...” An Bảo Bối ấn lấy cái nút, nhìn Vinh Ninh bóng dáng càng lúc càng xa, cũng không thấy nữa.

”Thật không biết tên tiểu tử Vinh Ninh này đến cùng là cái gì chuyển thế, bản lĩnh dây dưa tuyệt nhất.” Trác Nhất Phong ngồi ở trong xe oán trách
Vinh Ninh bất mãn, quay đầu, đối mong rằng ngoài cửa sổ nhìn xem kia
cũng sớm đã nhìn không thấy tới Vinh Ninh bóng dáng sau xe nhìn xem An
Bảo Bối, “Bảo bối, con cẩn thận một chút, đừng có lại làm cho Vinh Ninh
quấn lấy, còn có cháu! Cục cưng...”


Điểm đến tên cục cưng ai oán nhìn qua ông ngoại của mình, “Ông ngoại.”

”Nhớ năm đó Vinh Ninh là như thế nào đối đãi mẹ con các người cháu cũng
biết, đừng có lại cùng anh ta có quan hệ gì, có nghe hay không?”

Cục cưng không có trả lời, gật đầu liên tục cũng lười nói, Trác Nhất Phong khẽ chau mày nói, “Cháu đây là cái gì phản ứng?”

”Ba ba...” An Bảo Bối mở miệng nói, “Mặc kệ ba thừa nhận hay là không thừa
nhận, cục cưng trên người có một nửa là máu của Vinh Ninh, bất kể như
thế nào, Vinh Ninh cũng là cha ruột của cục cưng, làm cho hai người bọn
họ người không thấy mặt, đây là căn bản cũng không có khả năng, liền
tính việc này nháo trên phương diện luật pháp, Vinh Ninh cũng là có phần thắng, đây là thuộc quyền thăm hỏi về anh ta.”

Trác Nhất Phong
dừng một chút, mặc dù bản thân mình không phải là am hiểu luật pháp,
nhưng là điểm này ông cũng còn là hiểu được, nhưng là, nếu là Vinh Ninh
lợi dụng cục cưng từ đó ở trước mặt An Bảo Bối đi tới đi lui, vậy làm
sao bây giờ? An Bảo Bối mềm lòng, lại người đơn thuần ghê gớm, có thể bị Vinh Ninh bản lĩnh dây dưa tuyệt nhất quấn lên, đây chẳng phải là nối
lại duyên phận nữa?

Nếu là lúc trước An Bảo Bối cùng Vinh Ninh
tách ra là bởi vì chuyện khác cũng coi như xong, mấu chốt là Vinh Ninh
đối An Bảo Bối làm chuyện như vậy! Người khác liền tính nói anh ta ngoan cố không đổi, lão đầu tử là một sớm nên vào quan tài, vậy cũng không
sao cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận